Hoài vương vội vàng chạy tới trong cung Hoàng hậu, một năm một mười nói cho Hoàng hậu biết tình huống ngoài cung. Hoàng hậu đang uống trà sâm, vừa nghe liền dừng động tác, ngưng mày nói:
"Cái gì? Thất bại?"
Sau khi uống một ly nước, Hoài Vương nói: "Đúng vậy, thất bại! Vốn mọi chuyện đều rất tốt, Tống phu nhân tìm một lý do, dứt khoát xử trí Tống Ngọc Tịch, nhưng không ngờ, đúng lúc này Tống lão phu nhân lại tỉnh lại. Ngài nói có phải hay không chứ, một kế hoạch tốt như vậy, một nước cờ tuyệt như thế, cứ như vậy mà tan biến."
Hoàng hậu loáng cái đã ném văng bát canh sâm trong tay ra ngoài, từ khi dính vào mặt hàng phủ Trấn Quốc công kia, thì không có được một ngày yên ổn! Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói:
"Phế vật! Tất cả đều là phế vật!"
Hoài Vương trong lòng cũng sốt ruột, nhưng chuyện này cũng không có cách nào, đành phải ngồi ở một bên vươn tay nói: "Chẳng phải thế sao, ngay cả chuyện nhỏ này mà cũng không làm tốt. Lúc trước ta để cho Tống Ngọc Thiền nói với vị Tống phu nhân kia, để cho bà ta trực tiếp độc chết Tần thị vào đúng ngày Tống Ngọc Tịch trực đêm, thì như vậy, Tống gia còn không phải do bà ta làm chủ sao? Nhưng bà ta lại không chịu, cứ khăng khăng muốn làm theo phương pháp. Lần này thì tốt rồi, không chỉ không làm xong chuyện, mà còn chôn vùi chính mình, cũng không suy nghĩ một chút, trên tay bà ta đã sớm dính máu tươi, lúc này còn để ý xung quanh, thật sự là quá ngu xuẩn!"
"Không phải là ngu xuẩn sao? Phái nhiều người đi theo dõi vào, đừng để nàng ta khai ra chúng ta, chính mình muốn chết, thì để cho nàng ta tự mình đi chết đi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play