Hoàng hậu lấy tay chống trán, thấy tiểu nhi tử nói những lời này thì cảm thấy thoải mái hơn một chút, thấy hắn ta tự trách bản thân, thì lúc này mới khoát tay nói:
"Chuyện này cũng không trách con! Con có lỗi gì chứ? Muốn trách thì trách hoàng huynh của con bị sắc đẹp làm cho mê muội. Hôm nay cũng coi như là ta đã nhìn rõ nó, hữu lễ ngày xưa chẳng qua chỉ là một ít hành vi mặt ngoài, nhưng từ tận đáy lòng nó lại xem thường ta, cảm thấy là ta dựa vào nó mới leo lên được hậu vị. Ta cũng không có nhà mẹ đẻ cường thế ủng hộ, cho nên nó càng không coi ta ra gì. Vốn định tìm cho nó một cửa hôn sự thích hợp, từ nay về sau kéo gần quan hệ mẹ con, nhưng hiện giờ xem ra là đã không có khả năng."
Hoài vương chậm rãi tới gần Hoàng hậu, nói:
"Vậy mẫu hậu có tính toán gì? Chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hồ ly tinh Tống gia kia đi gây họa cho Hoàng huynh sao?"
Hoàng hậu xoay người nhìn hắn ta: "Không muốn thì có thể như thế nào đây? Con không nghe vừa nãy hoàng huynh của con nói như thế nào sao? Chỉ cần có nó ở đây, thì ý chỉ của ta tuyệt đối không tuyên ra ngoài được. Trung Thư tỉnh đều là người của nó. Vi đại nhân vừa từ chỗ ta đi ra, đã lập tức tiến đến Đông cung của nó để đi cáo trạng lĩnh thưởng. Hừ, không chỉ là hoàng huynh con, mà là toàn bộ người trong cung đều không coi ta ra gì!"
"Mẫu hậu không nên tự coi thường bản thân mình, mặc kệ người khác thấy thế nào, thì nhi tử và mẫu hậu đều đứng chung một chiến tuyến, là đồng lòng. Người khác không suy nghĩ cho mẫu hậu, nhưng nhi tử thì nhất định phải thay mẫu hậu suy nghĩ."
Hoàng hậu nghe Hoài vương nói có ẩn ý, lúc này mới nhìn hắn ta, hỏi: "Con có chủ ý gì không? Muốn làm gì hả?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT