Tống Ngọc Tịch ho khan một tiếng, có chút mất tự nhiên ngồi xuống ghế thái sư hoàng hoa lê (gỗ sưa) dưới cửa sổ, nghiêng người, thưởng thức một gốc hoa lan trên bàn, tay chống cằm, nói: "Con cũng không xác định có phải là chàng hay không, nhưng con có nói qua chuyện này với chàng, cũng để chàng hỗ trợ..."
Tống Dật nghe xong lời này, mới hơi yên tâm một chút, nói: "Con đó, loại chuyện thế này, cho dù Thái tử không ra tay, chẳng lẽ ta còn không thể giải quyết được một nhà họ Vương hay sao? Chỉ có con, suốt ngày lấy loại chuyện nhỏ này mà làm phiền Thái tử."
Đối với tống Dật chỉ trích, Tống Ngọc Tịch không còn lời nào để nói, sau khi lè lưỡi, cũng không nói gì nữa, Tống Dật nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của nàng, không khỏi lắc đầu, nói:
"Nhìn bộ dáng của con kìa, ta thật không biết Thái tử điện hạ thích con cái gì!"
Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Dật, không biết xấu hổ nhếch miệng, nói: "Đại khái chắc là thích khuôn mặt này của con đi! Giống như cha thích nương con vậy, ngay từ đầu, không phải là coi trọng khuôn mặt của bà sao?"
Bị Tống Ngọc Tịch trêu ghẹo ngay trước mặt, trên mặt Tống Dật cũng có chút không nhịn được, mà đỏ cái mặt già. Đợi đến khi Tống Ngọc Tịch liếc mắt một cái, thì mới liếc mắt nhìn lại. Tống Ngọc Tịch nhìn thấy ông như vậy thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, khẩn trương ngồi thẳng người, khiến Tống Dật hoảng sợ.
Nàng bước nhanh đến trước án Tống Dật, nhưng lại không nói lời nào, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tống Dật, Tống Dật không biết nàng muốn làm gì, hỏi: "Làm sao vậy? Thần thần bí bí."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT