Tống Ngọc Tịch trở về Vũ Đồng viện. An ca nhi đã tỉnh lại, đang chơi đùa với chiếc trống lúc lắc nàng mua, vú nuôi lắc một cái, ánh mắt thằng bé lại trừng một cái, biểu tình nửa cười nửa khóc, giống như không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với thứ vừa thú vị, vừa đáng sợ này.
Tống Ngọc Tịch nhận lấy trống trong tay vú nuôi, đột nhiên lắc lắc trước mặt thằng bé một chút. Lần này thì thật sự là xong luôn rồi, sợi dây vốn đang căng lập tức đứt phựt một cái, há to miệng chuẩn bị một lúc, sau đó là gào khóc lên.
Lâm thị đang ở bên trong thay áo ngực bị ướt đẫm, nghe thấy nhi tử khóc, vội vàng chạy ra, ngay cả cúc áo cũng chưa kịp cài xong, dù sao cũng đang ở trong viện, không thông truyền thì không có người tiến vào, ngoại trừ Tống Ngọc Tịch thì cũng chỉ có Tống Dật, bà cũng không có gì phải sợ.
Thấy Tống Ngọc Tịch cầm trống trong tay, thì liếc nhìn nàng một cái, nói:
"Con ấy, lớn thế rồi, mà còn giống như trẻ con, thằng bé vốn sợ cái này, con còn dọa nó." Bà đón An ca nhi từ trong tay vú nuôi, đặt ở trên vai vỗ vỗ, vừa dỗ dành vừa trừng mắt nhìn Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch lè lưỡi, đi tới trước mặt An ca nhi, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của nó... Khiến thằng bé càng khóc dữ dội hơn.
Lâm thị nóng nảy đến mức muốn buông An ca nhi xuống, cốc vào đầu nàng một cái [1], Tống Ngọc Tịch mới thu hồi tâm tư chơi đùa, ngoan ngoãn ngồi sang một bên. An ca nhi vừa khóc, vừa dụi dụi mắt, vú nuôi đứng bên cạnh nói: "Ca nhi sợ là buồn ngủ."
[1] Gốc "hạt dẻ nổ": Đây là phương ngữ ở huyện Kim Trại, thành phố Lục An, tỉnh An Huy. Là động tác uốn cong ngón trỏ, ngón giữa rồi cốc lên đầu một cái. Bởi vì cục u trên đỉnh đầu có kích thước tương tự hạt dẻ, nên có cách nói này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT