Tống Dật quả thật bị tư duy của nữ nhân này làm cho dở khóc dở cười, con ngươi thâm thúy đen bóng nhìn chằm chằm Kỷ Lan, gằn từng chữ nói:
"Một người có trong sạch hay không, không liên quan gì đến thân thể! Ta thích nàng, cho dù trước kia nàng đi theo mười nam nhân, nàng ở trong mắt ta cũng là sạch sẽ, tâm địa như ngươi, coi như là gái lỡ thì mấy đời, thì trong mắt ta cũng rất bẩn thỉu! Đó là sự khác biệt! Có một số lời ta vốn không muốn nói ra, cũng là bận tâm đến thể diện của ngươi, nhưng ngươi lại nhất định phải ép ta nói ra những lời này, được rồi, ngươi đã nghe rõ chưa, hài lòng rồi chứ?"
Kỷ Lan nắm chặt nắm đấm, há miệng kêu to, âm thanh sắc bén làm cho người ta khó chịu.
Sau khi kêu xong, các cô nương đều bị tiếng kêu của bà ta thu hút mà đi tới. Tống Ngọc Thiền đi qua đỡ Kỷ Lan, hoảng sợ nhìn Tống Dật, không biết đã phát sinh chuyện gì.
Sau khi Kỷ Lan phát tiết xong, cũng tìm lại được chút lý trí, đẩy tay Tống Ngọc Thiền ra, đi tới trước mặt Tống Dật, cắn răng nói: " Ông cuối cùng cũng nói ra! Được rồi, được rồi! Nhưng mặc kệ ông có hận ta như thế nào, sự tình đã đến tình trạng này, năm đó cho dù ta có làm sai, thì ông cũng chỉ có thể chấp nhận! Hiện tại ta vẫn là thê tử của ông, ông không có lý do gì để hưu ta, chuyển vị trí này cho người trong lòng ông, chỉ cần ta còn ở trong phủ này một ngày, thì ta chính là Tống phu nhân danh chính ngôn thuận, ả ta vĩnh viễn chỉ có thể là thiếp! Một con tiện thiếp không đáng giá! Còn ta là chính thê! Ta mới là chính thê! Lão phu nhân ngã xuống, việc bếp núc trong phủ này, nên để ta chủ trì! Người bên cạnh cũng không trông cậy vào được à? Chẳng lẽ ông còn thật sự cho rằng có thể để cho người ông âu yếm đến chủ trì sao? Thật xin lỗi, ta lập lại lần nữa... Ả ta, chỉ là thiếp!"
Tống Dật lạnh lùng nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Kỷ Lan, cười lạnh một tiếng, Tống Ngọc Thiền đúng lúc đứng ra nói với Tống Dật: "Cha, mẫu thân cũng không muốn trong phủ bị loạn lên, tổ mẫu bây giờ đã thành ra thế này, hai người cũng đừng cãi nhau nữa, vẫn nên nghĩ cách giải quyết, không thể để mọi chuyện lộn xộn đúng không?"
Lời nói của Tống Ngọc Thiền ngược lại là có lý. Tống Dật nhắm mắt lại thở ra một hơi, lão phu nhân biến thành như vậy, đích xác không nên ở thời điểm này, mà phát sinh cãi lộn với ả ta. Tống Ngọc Thiền thấy ông có vẻ đã bình tĩnh lại, nên tiếp tục cố gắng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT