Kỷ Uyển Thanh liếc nhìn Bích Nhu, hít sâu một hơi, nói: "Ta không hại nàng ấy, thì người chết chính là ta. Ngươi không nghe ngày đó lão thái quân nói gì với ta sao? Nếu ta không làm, thì bà ta liền đổi họ của ta, bán vào trong kỹ viện. Cho dù ta hại Tống Ngọc Tịch, thì nàng ấy cũng không dám làm gì ta, nhưng nếu không hại nàng ấy, thì với thủ đoạn của lão thái quân, bà ta đã nói được thì sẽ làm được, cho nên, muốn trách thì trách Tống Ngọc Tịch xui xẻo."
Kỷ Uyển Thanh nhìn bọc giấy ở trong tay, trong lòng cũng cảm thấy bất an bồn chồn. Thật ra toàn bộ đều là nàng ta lừa gạt Tống Ngọc Tịch. Lúc trước sau khi Tống Ngọc Tịch để nàng ta vạch trần Điền Phúc Châu, Kỷ Du bị bắt vào tù, lão thái quân liền bắt đầu tra rõ sự việc kia. Bà ta rất nhanh đã tìm ra, nàng ta vì mạng sống, mà khai ra Tống Ngọc Tịch. Sau khi lão thái quân nghe xong, ngược lại thay đổi ý định muốn đánh chết nàng ta, trái lại lại để nàng ta phối hợp diễn một tuồng kịch.
Đúng thật là nàng bị giam lại, còn bị đánh, tuy nhiên đây toàn bộ đều là mưu kế của lão thái quân. Bà ta cố ý để bà tử đánh Kỷ Uyển Thanh bị thương, sau đó chà xát thêm nước chu sa lên váy, trông không khác biệt lắm với máu tươi. Bích Nhu cũng là người hiểu rõ tình hình, nên cố ý đến trước mặt Tống Ngọc Tịch, nói tình trạng nàng ta rất thảm thiết, chính là muốn để Tống Ngọc Tịch đi đến căn nhà hoang mà cứu nàng. Sau đó để gia tăng độ tin cậy, lão thái quân còn để Bích Nhu nói Mã Tam đã vấy bẩn nàng ta. Không ai có thể nghĩ rằng, vì để lấy được tín nhiệm của Tống Ngọc Tịch, mà bọn họ sẽ nói ra những chuyện tổn thương danh tiết như vậy.
Mặc dù Kỷ Uyển Thanh không muốn, nhưng chuyện đã huyên náo đến mức độ này, thì sau này cho dù nàng ta có giữ được tính mạng, thì cũng không thể ở lại ở trong kinh thành được nữa. Mà đi đến nơi khác, thì còn ai biết thanh danh trước đây là thế nào chứ.
"Nô tỳ luôn cảm thấy có lỗi với Tứ tiểu thư. Lúc trước Tứ tiểu thư còn nói muốn đưa chúng ta đi nơi khác. Nô tỳ xin nói câu vượt quá giới hạn, nhưng lời của Tứ tiểu thư thật ra đáng tin hơn rất nhiều so với lời của lão thái quân. Hơn nữa, thân phận của Tứ tiểu thư hôm nay đã không giống với trước kia. Nàng ấy giờ là huyện chủ, trong tay lại có cửa hàng kiếm ra tiền. Nàng đưa chúng ta ra ngoài, cũng sẽ không bỏ mặc mà không cho cái gì, nhưng chỗ lão thái quân thì rất khó nói..."
Mặc dù Bích Nhu đi theo Kỷ Uyển Thanh làm chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn chưa đánh mất lương tâm, mà đã từng ở một thời gian dài ở Kỷ gia, nên đương nhiên cũng hiểu rõ tính tình và cách làm của lão thái quân Kỷ Trữ thị, cho nên mới nói những lời như vậy với Kỷ Uyển Thanh.
Kỷ Uyển Thanh trừng nàng ta một cái, Bích Nhu sợ hãi cúi đầu, lại thấy Kỷ Uyển Thanh nói: "Ngươi cho rằng ta không biết sao? Cho dù ta làm chuyện này cho lão thái quân, thì chưa chắc bà ta đưa ta đi nơi khác, chớ nói chi là cho ta tiền để sống qua ngày. Nhưng nếu ta không làm, thì thậm chí ngay cả rời khỏi kinh thành cũng không được, vốn ta còn cất dấu một ít bạc riêng bạc, đã sai người đưa ra bên ngoài kinh. Đến lúc đó ta chỉ cần giúp lão thái quân làm chuyện này thành công, rồi âm thầm chạy trốn. Ta tự mình ra khỏi thành, cho dù lão thái quân có bất mãn, thì cũng sẽ nể tình ta đã thay bà ta làm chuyện này, sẽ không so đo với ta. Nhưng nếu ta không làm, mà để Tống Ngọc Tịch đưa ta đi, thì vạn nhất sau này người của lão thái quân ở bên ngoài tìm tới ta, thì ta nên làm cái gì? Như vậy chẳng phải ta phải trốn trốn tránh tránh cả đời, mãi không được sống yên lành sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT