Buổi tối sau khi Tống Ngọc Tịch trở về, liền đi nhìn Lâm thị, đúng lúc Kỷ Uyển Thanh vừa bưng một chậu nước ấm đi ra ngoài, trông thấy Tống Ngọc Tịch liền cười nói một câu: "Thất muội muội đã về."
Tống Ngọc Tịch chỉ vào chậu rửa mặt nói: "Sao ngươi lại làm chuyện này, mấy người Mai Tường đâu?"
Trên khuôn mặt của Kỷ Uyển Thanh có một vết thương, tuy không sâu, nhưng lại là vết thương mới, dễ gây sự chú ý của người khác. Nàng ta cười trả lời Tống Ngọc Tịch: "Ta rảnh rỗi cũng chả có việc gì làm, mấy người Mai Tường tỷ tỷ đang ở trong phòng bếp nhỏ, mà phu nhân lại muốn rửa tay, cho nên ta làm cũng không khác gì mà."
Sau khi nói xong câu đó, thì Kỷ Uyển Thanh liền bưng chậu nước đi ra ngoài. Ánh mắt của Tống Ngọc Tịch dõi theo nàng ta khá lâu, thấy nàng ta xoay người, thì mới bước vào phòng thỉnh an với Lâm thị, nói:
"Nàng ta cũng không phải là nha hoàn, sao nương cũng không ngăn cản nàng ta. Làm như vậy, người ngoài nhìn vào, thì cũng không tốt cho hình ảnh của hai chúng ta, nói chúng ta khi dễ một tiểu thư không may mắn, để cho nàng ta làm nha hoàn."
Lâm thị phì cười, trông lại có thêm chút phong tình theo kiểu nở nang đẫy đà, bà liếc nhìn Tống Ngọc Tịch, nói:
"Con thật là gian xảo! Chỉ ở trong viện của chúng ta, thì làm gì có ai nghĩ như vậy chứ? Ta cũng không muốn sai sử nha đầu kia, chỉ là con không nhìn ra sao? Đứa bé kia có chút bất an, nói đúng ra là bị sợ hãi, trước đây ở Kỷ gia, nói thế nào thì cũng là tiểu thư có người hầu hạ, nhưng giờ đến một nơi hoàn toàn xa lạ, lại là ăn nhờ ở đậu, cho nên tự nhiên con bé muốn thể hiện nhiều hơn, cũng mong được chấp nhận, dù sao cũng là tự bản thân con bé muốn làm, ta vừa rồi cũng không có ép buộc, mà chỉ là thuận theo con bé mà thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT