Sau khi Tần thị rời khỏi, Tống Ngọc Tịch bưng một chén canh táo đỏ tới, thấy Lâm thị lại đang thất thần, ngồi vuốt bụng, thì đi qua nói:
"Con cảm thấy tổ mẫu là người tốt nhất trên đời này! Nếu không phải bà cởi mở, thì cuộc sống của hai chúng ta cũng không tốt như vậy."
Lâm thị rất xúc động đối với những lời này, gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu không có Lão phu nhân, thì chúng ta làm sao chúng ta có được cuộc sống an bình như hôm nay, cũng sẽ không chờ được ngày Kỷ gia suy tàn."
Nhận lấy canh táo đỏ, tự giác bắt đầu ăn. Sau khi hết nôn nghén, khẩu vị của Lâm thị liền tốt hơn. Mỗi ngày cố định ăn bốn năm bữa, nếu không phải sợ hài tử quá lớn, sau này không dễ sinh thì nói không chừng bà sẽ ăn suốt ngày đấy.
Tống Ngọc Tịch cũng tiến lại gần sờ Lâm thị, nói: "Con cảm thấy đây là đệ đệ đấy, ngày đó thằng bé còn đá con, thật là nghịch ngợm!"
Lâm thị cười cười, nói: "Đá con một phát, thì là đệ đệ sao. Bản thân ta lại hi vọng sinh được một khuê nữ, tri kỷ giống như con, như vậy ngày sau ta sẽ không phải lo lắng rồi!"
Hai mẹ con nói vài câu việc nhà. Lâm thị định đi nghỉ một lát, còn Tống Ngọc Tịch thì đi ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play