Ở trong thời thái bình thịnh thế này, Kỷ gia không có quân công, nếu không dựa vào những chuyện này mà tranh công, thì rất nhanh Kỷ gia sẽ tuột dốc, đợi đến lúc con của ông ta thừa kế tước vị, không chừng sẽ biến thành mạt đẳng tước vị, đến lúc đó vinh quang không còn, thì lại nên làm thế nào đây?
Hai người này đã đến tra xét, điều đó đã nói lên Tống Dật đã bắt đầu hoài nghi ông ta, mà Kỷ Sóc còn không xác định được, rốt cuộc là Tống Dật hoài nghi ông ta, hay là Thái Tử hoài nghi ông ta. Tuy nhiên bất kể là ai, chỉ cần nắm được chứng cớ, vậy thì đời này của ông ta coi như xong rồi, một loạt tội danh như báo cáo không đúng sự thật, che dấu lỗi lầm, coi mạng người như cỏ rác, chỉ cần một trong số đó là đã có thể đè chết ông ta! Ông ta rốt cục cũng cảm nhận được một khi nói dối thì càng nói càng to dần lên, một lời nói dối nói ra, thì nhất định phải có một trăm, thậm chí cả một ngàn lời nói dối khác để giấu giếm, còn không nhất định có muốn giấu cũng không được.
Nhắm mắt lại, dứt khoát quyết định, Vương Thành nói rất đúng, chỉ cần ông ta giải quyết hai người kia, sau đó tranh thủ thời gian tranh thủ chôn kĩ thi thể trong thôn, thì đến lúc đó cho dù Tống Dật tìm ông ta hỏi tội, ông ta đến chết cũng sẽ không nhận, dù sao bọn họ cũng không có chứng cớ. Nghĩ như vậy, Kỷ Sóc liền quyết định hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho trót, vung tay lên. Vương Thành nhận được lệnh, lập tức lôi hai người trinh sát của Thành Phòng Doanh ra ngoài. Chưa đầy một lát sau, Vương Thành liền lần nữa tiến đến, báo cáo với Kỷ Sóc, sự tình đã được giải quyết.
Kỷ Sóc gật đầu, để cho hắn lui xuống, nhưng chính bản thân ông ta lại càng cảm thấy lo lắng, mồ hôi lạnh chảy dọc trên sống lưng không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại lại ngày càng nhiều. Ông ta có chút mê mang, không biết bây giờ mình làm ra chuyện này rốt cuộc có sai hay không, nhưng ông ta đã đâm lao thì phải theo lao, có một số việc một khi đã bắt đầu, thì không thể quay đầu lại, bởi vì quay đầu lại chính là vạn kiếp bất phục!
Tống Ngọc Tịch muốn gặp Tiêu Tề Dự, không phải vì gì khác, mà là vì cứu người.
Nàng vốn có thể để Thu Đồng và Thu Vân tiện thể nhắn cho Đông cung, tuy nhiên nàng cũng biết Đông cung gần đây vô cùng bận rộn, mà nàng lại nóng lòng muốn gặp Tiêu Tề Dự. Thời gian chính là sinh mệnh, không thể chậm trễ, cho nên nàng mới phải trực tiếp nói với Tống Dật chuyện này.
Tiêu Tề Dự cũng không nghĩ tới Tống Dật sẽ trực tiếp đưa Tống Ngọc Tịch tới đây. Hắn khoác lên xiêm y, mặt mũi có chút tiều tụy, đi ra từ sau án thư, hỏi Tống Ngọc Tịch: "Sao nàng lại tới đây?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT