Tống Ngọc Thiền chạy một mạch về chủ viện, sau khi nhìn thấy Kỷ Lan, thì không nhịn được nữa nhào vào vòng tay của Kỷ Lan, khóc rống lên như bị ủy khuất. Kỷ Lan chưa bao giờ nghĩ tới nữ nhi luôn hiểu chuyện kiên cường của mình đi ra ngoài mua đồ, lại biến thành bộ dạng như thế này. Bà ta vội vàng cho người lui ra, đỡ Tống Ngọc Thiền đi vào gian trong.
Tống Ngọc Thiền kể toàn bộ chuyện xảy ra ở trên đường hôm nay cho Kỷ Lan, Kỷ Lan giận dữ: "Cái gì? Con đã nhìn kỹ chưa? Chuyện này, điều này làm sao có thể chứ?"
"Làm sao lại không có khả năng? Đôi mắt của Định Vương điện hạ cứ như là mọc ở trên người nàng ta vậy. Thất muội muội lớn lên xinh đẹp như vậy, Định Vương điện hạ vừa ý nàng ta là hoàn toàn có thể, mẫu thân lại có thể hoài nghi con nói dối sao?" Ngày thường, mặc dù Tống Ngọc Thiền không thân cận với Kỷ Lan, vị mẫu thân không được tổ mẫu yêu thích này, thế nhưng đến lúc thực sự gặp chuyện, thì việc đầu tiên nàng làm là chạy vào trong lòng mẹ, đây dường như là một loại bản năng.
Kỷ Lan không chịu được khi thấy con gái mình thút thít nỉ non, bà ta nói: "Ngoan, đừng khóc, mẫu thân không phải hoài nghi con nói láo, mà căn bản con không cần lo lắng. Tô phi nương nương là mẹ đẻ của Định Vương điện hạ, bà đã chính miệng nói ra là con, thì điều này sẽ không thay đổi. Định Vương điện hạ đã có hai năm chưa trở về kinh, nhất thời bị hoa mắt cũng chẳng có gì lạ. Tống Ngọc Tịch là cái đứa quyến rũ, giống hệt với bộ dáng của con tiện nhân Lâm Vũ Đồng kia, trời sinh đã biết câu dẫn nam nhân, thế nhưng con đừng sợ, nó là thân phận gì? Cho dù Định Vương điện hạ nhìn trúng nó, nó còn có thể bay lên đầu cành hay sao? Tô phi nương nương đặt nặng nhất việc dòng dõi."
Mặc dù Tống Ngọc Thiền cũng biết, chỉ cần Tô phi nương nương mở kim khẩu (miệng vàng), thì danh phận của nàng ta và Định Vương điện hạ đã được định ra, mặc kệ người Định Vương điện hạ thích là ai, thì hắn cũng chỉ có thể lấy mình. Thế nhưng trong lòng nàng ta cảm thấy không hề thoải mái, rõ ràng là tướng công của mình, vì sao hắn còn muốn nhìn những nữ nhân khác? Giờ này khắc này, nàng ta mới hơi có chút hiểu rõ cảm thụ của mẫu thân nàng ta năm đó. Tống gia đều nói mẫu thân ghen tị, năm đó hại chết không ít thiếp thị, khi đó nàng ta còn bé, cũng hiểu được mẫu thân tâm ngoan thủ lạt, không thân cận với bà, nhưng bây giờ, đừng nói mẫu thân, chính bản thân nàng ta, cũng sinh ra tâm địa ác động muốn giết Tống Ngọc Tịch, chỉ cần nhớ tới ánh mắt của Định Vương điện hạ lúc nhìn Tống Ngọc Tịch, trong lòng nàng ta khó chịu giống như là trăm ngàn móng vuốt đang cào vào tim nàng ta. Còn có hai năm trước, Tống gia tổ chức sinh nhật cho Tống Ngọc Tịch ở Tầm Viên, tại sao người ở Đức Vân Lâu đối diện, không phải là người khác mà cứ phải là Định Vương điện hạ chứ? Hai năm qua, vào sinh nhật của Tống Ngọc Tịch hàng năm, sẽ có người phóng pháo hoa hình đào mừng thọ mừng tặng nàng, trong lòng Tống Ngọc Thiền cũng hoài nghi, chuyện này là do Định Vương điện hạ an bài. Nàng ta cũng thường tự nhủ không cần cố nghĩ tới chuyện đó, nàng ta cũng muốn làm một vị tỷ tỷ tốt, nàng ta cũng không muốn náo loạn với tỷ muội trong nhà khiến cho mọi người không thoải mái, thế nhưng tại sao Tống Ngọc Tịch lại cứ phải bức nàng ta?
"Nương, đời này nữ nhi cũng chưa từng bị khuất nhục như vậy! Con nên làm cái gì bây giờ? Nếu Định Vương điện hạ thật sự coi trọng nàng ta, thì phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cả đời này, con không còn hi vọng gì nữa?"
Cho dù có thành thân, nàng trở thành Định Vương phi, nhưng Định Vương cứ một lòng với Tống Ngọc Tịch, loại chuyện này Tống Ngọc Thiền chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy không chịu nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT