Sau khi nói xong lời này, cũng không đợi Lâm thị trả lời, Tống Ngọc Tịch liền xoay người đi ra ngoài cửa, đi ra ngoài cổng vòm bên ngoài phòng chỉnh âm. Sau khi vào đến sân, nàng chủ động dừng bước, trốn đến đằng sau cổng vòm sau nhìn lén. Nhưng khi vừa mới thò đầu ra, đã bị búng mạnh một cái, nếu không phải nàng nhanh chóng che miệng, thì tiếng kêu đau đớn đã truyền ra rồi.
Tống Ngọc Tịch hai mắt đỏ hoe, bụm lấy cái trán, khóe mắt rưng rưng nhìn Tống Dật vừa nghe trộm xong đang đứng ở góc tường. Nàng dùng ánh mắt lên án hành vi 'qua sông đoạn cầu' của ông. Vừa rồi ở bên trong, nàng tận lực nói tốt cho ông, mặc dù cũng xen lẫn một ít lời thật lòng, nhưng rốt cuộc là nói ông rất tốt, không nghĩ tới ông không những cảm kích, mà còn lấy oán trả ơn.
"Mở miệng một tiếng Tống Dật đóng miệng một tiếng Tống Dật, gọi cũng thuận miệng đấy nhỉ."
Tống Dật đứng ở đằng sau bức tường, âm trầm mở miệng nói. Tống Ngọc Tịch giờ mới hiểu được vì sao mình bị hỏi thăm, hồi tưởng vừa rồi, hình như là nàng nói có chút thuận mồm... Nàng chột dạ cúi đầu xuống, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Con, con đây còn không phải là vì, vì nói cho giống thật sao."
Tống Dật nhướng mày: "Không ngờ từ trước đến nay khi con nhắc đến ta ở trước mặt mẹ con, thì đều là gọi thẳng tên ta đó hả?"
Chỉ có xưng hô giống như lúc bình thường, thì mới có thể đạt được hiệu quả thực tế. Vậy mà cho tới hôm nay ông mới biết được, nha đầu kia ở trước mặt Lâm thị có thể đối với chính mình không biết lớn nhỏ như vậy.
Tống Ngọc Tịch ôm cái trán lui về phía sau, để ngón tay lên môi, sau đó lại chỉ chỉ hướng phòng chỉnh âm. Tống Dật cũng không muốn kinh động Lâm thị, dùng ngón tay chỉ trán Tống Ngọc Tịch, nói: "Quay đầu lại ta sẽ tìm con tính sổ sau, nuôi cho da mặt dày vào."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT