Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại trông thấy hai người Thu Đồng và Thu Vân, trong nội tâm ngũ vị tạp trần, muốn đưa các nàng trở về bên người Tiêu Tề Dự, thế nhưng đến cùng vẫn là không dám gây chuyện. Tiêu Tề Dự đã nghĩ cách đưa người tới cho nàng, nói tốt thì là bảo vệ, nhưng kỳ thật chính là âm thầm giám thị. Mà thực sự, đúng là thông qua việc giám thị đã khiến cho hắn nhìn thấy mình lén gặp hoàng tử, đây thật sự là oan khuất mà có nhảy vào sông Hoàng Hà đều không thể giải mà.
Không nghĩ tới Thu Đồng cùng Thu Vân hai vị cô nương này, rõ ràng còn là thượng sai (bên trên sai xuống)! Vậy thì đối xử với các nàng ấy không thể tùy ý giống như lúc trước được, dù sao cũng là người bên cạnh Đông cung, có quan hệ với Hoàng thân, cũng nên nịnh bợ lấy lòng mới được.
Chuyện khiến Tống Ngọc Tịch xoắn xuýt lo lắng rốt cục cũng không phát sinh lần nữa, bởi vì mười ngày sau, Tiêu Tề Hoàn đã bị phái đi Liêu thành đôn đốc biên phòng, đoán chừng một năm nửa năm là không về được. . . Tống Ngọc Tịch trong lòng thấy vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ Tiêu Tề Dự, người này vì không để đệ đệ bị nàng làm hại, mà có thể quyết tuyệt như vậy! Nhưng sau khi Tiêu Tề Hoàn đi Liêu thành, Tiêu Tề Dự cũng ngựa không dừng vó đi đến Hà Nam giúp nạn thiên tai.
Khi hai người nam nhân của Tiêu gia rời khỏi kinh thành, Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy bên người thoáng cái cũng thanh tịnh hơn rất nhiều. Trong lòng nàng cũng đã tính toán tốt, đợi đến lúc Tiêu Tề Hoàn từ Liêu thành trở lại, đoán chừng hắn cũng đến tuổi có thể tứ hôn, khi đó có lẽ cũng đã quên một đoạn tình cảm ngây thơ năm nào, sẽ cùng Tống Ngọc Thiền trải qua cả đời tốt đẹp. Có như vậy, trong lòng nàng mới không cảm thấy có quá nhiều gánh nặng, nàng có cảm giác như mỗi một câu nói nàng nói với hắn, đều là đang phản bội lại Tống Ngọc Thiền.
Sau khi Tiêu Tề Hoàn rời khỏi, Tống Ngọc Tịch đưa cho Yển Bá tám chén pha lê mà hắn lưu lại lần trước. Sau khi Yển Bá nhìn những cái ly nguyên bản, thì ông dường như đã tìm được ý tưởng mới, gỡ được nút thắt mà ông vẫn đang đau đầu suy nghĩ. Sau nhiều ngày vùi đầu cố gắng, rốt cục cũng cho ra được mẻ thành phẩm đầu tiên có thể làm cho Tống Ngọc Tịch để mắt.
Mà việc kiến thiết đường Trường An Phố diễn ra rầm rộ, các khế đất của cửa hàng trong tay Tống Ngọc Tịch đã tăng giá gấp vài lần, tất cả những thương nhân muốn kiếm lợi nhuận đều nghĩ đến việc chen chân vào đường Trường An, ngay cả những nơi mà Tống Ngọc Tịch không mua, giá đất cùng từ từ tăng cao. Thế nhưng Tống Ngọc Tịch lại duy trì bình tĩnh, đè lại tâm của Phúc Bá đang rục rịch. Mãi đến cuối năm, việc xây dựng đường Trường An thành hình, nàng mới ném ra một vài cửa hàng trong tay, chỉ cho thuê nhưng không bán, tiền thuê một năm từ tám trăm lượng đến năm ngàn lượng, vô cùng đắt không hợp lẽ thường nhưng vẫn có thương nhân hỏi thăm, rồi cắn răng thuê xuống.
Sáu tháng cuối năm của Tống Ngọc Tịch đều dành hết vào việc này. Tới cuối năm, việc kiến thiết đường Trường An toàn bộ hoàn thành, Tống Ngọc Tịch cũng bắt đầu bắt tay vào việc kiến tạo lại mặt tiền của cửa hàng ở hai bên đường, Bận rộn đến mức nàng hầu như không có thời gian để ngủ. Mà nàng hành động như vậy, cũng làm cho người của Tống gia tinh tường hiểu rõ, vị Thất cô nương này thật sự muốn đi con đường buôn bán. Chỉ là lời đồn cũng rất lợi hại, đều nói vị Thất cô nương này căn bản không phải nhân tài biết buôn bán, mà chỉ biết vung tiền ra bên ngoài. Rải tiền ra ngoài hơn nửa năm, gần như không thu lại được gì, tửu lâu nàng muốn mở cũng đã trang hoàng gần một năm rồi, nhưng mãi vẫn không thấy khai trương, tóm lại là tin đồn thất thiệt nổi lên khắp nơi. Nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không hề để ý, người khác nói gì, nàng đều cười trừ. Trên thực tế, nàng là thật sự bận đến mức không rảnh đi so đo những lời đồn thất thiệt kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT