Được chủ nhiệm Tần khen ngợi, Lam Mạt chỉ mỉm cười, frong mắt cô, những bác sĩ phẫu thuật não, bác sĩ nội khoa và bác sĩ ngoại khoa mới thật sự tài giỏi, cô thì tính là gì?
Khâu vết thương chỉ là chuyện quen tay hay việc thôi, kiếp trước cô đã thực hiện không ít ca mổ đẻ.
Nếu vết mổ không được khâu tốt, trên bụng sản phụ sẽ như có một con rết lớn vậy. Nhưng sau này, vết mổ đẻ đều là vết mổ thẩm mỹ, lớp ngoài cùng có thể không cần khâu, cũng không cần cắt chỉ.
Ca phẫu thuật của Cố Yến An rất thành công, chủ nhiệm Tần giao hết công việc còn lại cho Lam Mạt xử lý, ông thay đồ vô trùng rồi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Ông là nhân vật "Thái Sơn Bắc Đẩu" trong lĩnh vực xương khớp, cũng là "cây cột chống trời" của khoa Xương Khớp bệnh viện Nhân dân số 1, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Lam Mạt đang bận rộn làm việc, còn Lam Tử Uyển thì đang đau đầu vô cùng.
Lục Khải Minh đã tìm hết mọi mối quan hệ mà vẫn không xin được một công việc thời vụ nào cho Lục Dao Dao, nhân viên của ủy ban phường lại đến nhà họ để vận động.
"Dao Dao, lần này con thật sự phải xuống nông thôn rồi.”
Lục Dao Dao thấy ngay cả bố cô ta cũng không xin được việc cho cô ta, xem ra cô ta chỉ có thể đồng ý lấy Lý Chí Kiên.
"Mẹ, bạn học Lý Chí Kiên của con đã tìm được một công việc thời vụ ở nhà máy dệt bông. Nhưng mua công việc này mất sáu trăm tệ, công nhân thời vụ một tháng chỉ có mười tám tệ."
"Mất sáu trăm tệ á, anh con mua việc làm đã tiêu hết gần hết số tiền tiết kiệm của nhà mình rồi, có thể bớt chút nào không?"
"Không thể bớt được, hơn nữa con đã hứa với cậu ấy, nếu xin được việc sẽ hẹn hò với cậu ấy."
Lam Tử Uyển đập bàn đứng dậy, hét lên: "Cái gì? Chỉ là giúp con tìm việc làm, cậu ta cũng đâu có bỏ tiền ra, dựa vào đâu mà đòi hẹn hò với con?"
Lục Dao Dao nước mắt lưng tròng, nói: "Mẹ, con không muốn xuống nông thôn, con đã hứa với cậu ấy rồi."
Lục Khải Minh cau mày hỏi: "Dao Dao, con đã tìm hiểu kỹ về cậu ta chưa?"
"Bố, cậu ấy là bạn học cấp hai của con, bây giờ đang làm công nhân thời vụ ở nhà máy cơ khí, bố cậu ấy làm ở cửa hàng cung tiêu xã. Mẹ cậu ấy không có việc làm."
"Vậy con có hỏi cậu ta xem nhà họ định cho bao nhiêu tiền sính lễ không?"
Lục Dao Dao nắm chặt vạt áo, lo lắng nói: "Bố, cậu ấy nói nếu con đồng ý kết hôn với cậu ấy, nhà họ sẽ cho con bốn trăm tệ tiền sính lễ, một cái máy may và một chiếc đồng hồ đeo tay."
"Sao không có xe đạp?"
"Lý Chí Kiên và bố cậu ấy mỗi người đều có một chiếc xe đạp..."
Lục Khải Minh không nói gì nữa, nói chung số tiền sính lễ này cũng được coi là khá rồi, nhưng mua công việc cho Dao Dao mất sáu trăm tệ, nhà họ còn phải bỏ ra thêm hai trăm tệ.
"Bố, bố mẹ có đồng ý không? Nếu đồng ý, con sẽ bảo họ mời bà mối đến nhà dạm ngõ." Lục Dao Dao nói xong liền nhìn Lục Khải Minh với vẻ mặt mong chờ.
Thật ra cô ta không Muốn lấy Lý Chí Kiên, nhưng nếu không lấy cậu ta, cô ta chỉ có nước xuống nông thôn.
Xuống nông thôn làm ruộng thì thôi đi, còn không biết đến bao giờ mới được về thành phố. Biết đâu đến lúc đó còn phải lấy một anh nông dân.
Chi bằng cứ lấy Lý Chí Kiên, tuy cậu ta hơi lùn, nhưng bù lại điều kiện gia đình tốt.
Lam Tử Uyển bây giờ rất mâu thuẫn, bà ta không muốn con gái bảo bối của mình xuống nông thôn chịu khổ, nhưng nghĩ lại con gái mới mười tám tuổi, thật sự phải lấy chồng sớm như vậy sao?
Lục Khải Minh suy đi tính lại, nói: "Dao Dao, mấy ngày nay bố cũng chạy vạy khắp nơi, mất mấy bao thuốc lá mà vẫn không xin được việc cho con.”