Phan Huệ Quyên nháy mắt với Cố Yến Đình, Cố Yến Đình cũng sợ ông nội! Ông nội cô bé là người thật sự từng xông pha trận mạc đánh giặc, trải qua lửa đạn, khí chất đó khiến cô bé sợ mất mật.
"Đồng đội chết thì thôi, miễn là mình sống", Cố Yến Đình đẩy Cố Yến Bắc. Dù sao anh ba cũng là con trai được mẹ cưng chiều nhất, chuyện này phải để anh ba ra mặt.
Cố Yến Bắc không ngốc, cậu ta cười gượng gạo: "Anh hai, mẹ vẫn chưa ăn cơm tối."
Cố Yến Nam thấy mọi người đều không dám lên tiếng, thật sự không nhịn được nữa, cậu ta đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Yến An, nói: "Anh cả, chân anh đỡ hơn chưa?"
Cố Yến An lạnh nhạt nói: "Hồi phục sau phẫu thuật cũng khá tốt."
Cố Yến Nam quay sang nói với ông nội Cố: "Ông nội, hay là ông ăn cơm trước đi! Anh cả về nhà còn chưa ăn cơm."
Cố Quốc Trung liếc nhìn đứa cháu trai thứ cũng rất ưu tú này, nói: "Yến An đã ăn cùng ông rồi, bây giờ nói chuyện của mẹ con, con không cần phải xen vào. Mẹ con lá gan cũng lớn thật, lại dám gửi điện báo cho Yến An nói ông bệnh nặng, ép Yến An từ Hải Thị chạy về."
"Yến An vừa về đến nhà đã chạy đến tứ hợp viện thăm ông, sợ ông đau ốm. Còn mẹ con, bà ấy chỉ muốn ông chết sớm. Ông già này, để không bị mấy đứa ghét bỏ, đã đuổi hết mấy đứa ra ngoài, chỉ sống cùng bà nội con trong tứ hợp viện."
"Bây giờ ông không ăn của mấy đứa, cũng không ở cùng mấy đứa, mấy đứa lại mong ông chết sớm. Văn Lâm, con nói xem lời vợ con nói có phải là lời người nói không?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT