"San San dễ nuôi, dễ nuôi hơn cả Tiểu Vĩ Tiểu Nhã." Hứa Thịnh Kiệt coi như đã giúp bà nội nuôi em trai em gái lớn lên. Đặc biệt là khi còn nhỏ, hai đứa trẻ trong nhà khóc thì cùng khóc, đói thì cùng đói, nhà chỉ có thể nấu cháo ngô xay nhuyễn nhất cho chúng ăn.
"Đương nhiên rồi!" Lương Bảo Trân bế con gái đặt lên giường chuẩn bị chỉ huy con gái lật người, một tay vỗ vào mông nhỏ mềm mại của con bé, đàn hồi vô cùng! “San San của chúng ta là đứa trẻ dễ nuôi nhất. Nào, San San, chúng ta lật người nào.”
Những ngày này thực ra San San rất hiếu động, tay chân nhỏ bé đặc biệt thích quẫy đạp. Động tác cô bé thích nhất là duỗi hai chân lên trời, giơ cao lên, mỗi lần cố gắng giơ lên cao là lại cười phát ra những âm thanh mà người khác không hiểu để mọi người chú ý.
Hứa Thịnh Vĩ nói San San là thích làm đẹp, muốn mọi người nhìn mình.
Những ngày này, Lương Bảo Trân vẫn luôn cho San San học nằm nghiêng và nằm ngửa, thỉnh thoảng lại giúp cô bé lật người để tìm cảm giác. Cô bé bị mẹ lật qua lật lại, thường tưởng mẹ đang chơi với mình, còn rất vui vẻ.
Lúc này San San vừa nằm lên giường lại bắt đầu, hai chân mũm mĩm cố gắng đạp lên không trung. Cô bé vẫn chưa thể duỗi thẳng chân nhưng đã rất tốt rồi, khi thành công thì lông mày và khóe miệng cong lên: “A! a!”
"Nhìn con gái của anh kìa, thích khoe khoang!" Lương Bảo Trân vỗ vào cánh tay Hứa Thịnh Kiệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT