Sang ngày thứ ba, tinh thần Lương Bảo Trân đã tốt hơn rất nhiều, dần dần hồi phục. Nhìn Sở Sở, đứa bé lớn hơn San San gần một tuổi, cô vui vẻ nói: “Chờ khi nào hai đứa biết đi là được rồi, có thể cùng nhau ra ngoài chơi.”
“Bảo Trân này!” Niệm Hoa cũng dẫn Tiểu Long, Tiểu Hổ đến thăm. Nghe tin Bảo Trân xuất viện về nhà ở cữ, tan làm là cô vội vàng đến thăm ngay. “Sinh con xong mà em chẳng béo lên tí nào, mặt vẫn nhỏ như vậy, phải ăn nhiều một chút để bồi bổ sức khỏe.”
“Đúng đấy, lúc nào tôi cũng thấy thèm ăn.”
“Mẹ ơi, em bé nhà dì Bảo Trân ngủ mà vẫn thổi bong bóng kìa!” Chu Hổ ngây ngô nhìn Vân San đang nhắm mắt ngủ ngon lành, khóe miệng có chút bọt nước miếng, cậu bé chỉ vào miệng cô bé thích thú reo lên.
“Ha ha ha, cái thằng bé này!” Lưu Niệm Hoa bị con trai chọc cười. “Em bé đang ngủ đấy, con ngủ cũng chảy nước miếng đấy thôi!”
“Không có đâu ạ!” Chu Hổ kiên quyết phủ nhận. Sao mình có thể chảy nước miếng được? Cho dù có chảy thật thì mẹ cũng không được nói ra ngoài chứ, mất mặt lắm!
“Rồi rồi, không chảy nước miếng.” Lương Bảo Trân mỉm cười, đưa ngón tay út ra lau đi vệt nước miếng màu trắng ở khóe môi con gái. Nhìn con gái ngủ ngon lành, cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play