Vương Hân đã đến tìm cô vài lần, ghen tị đến phát hờn. Cô ấy còn trẻ hơn, ở xưởng chắc chắn là càng thấy vất vả, hôm nay hai người hẹn nhau đi thăm Mạnh Bình và trò chuyện một lát.
Gần đây trời trở lạnh, Mạnh Bình thường bị đau đầu gối, Lương Bảo Trân biết đó là bệnh thấp khớp tái phát nên khuyên cô ấy đi châm cứu. Nhưng Mạnh Bình lại tiếc tiền, chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Hai cô học trò nhỏ mà cô đang dẫn dắt đều đã được chuyển thành công nhân chính thức. Vương Hân thì tiếp tục làm việc ở phân xưởng sợi mịn còn Lương Bảo Trân thì ở văn phòng, là sư phụ, cô thấy rất an lòng.
“Bảo Trân, chị làm việc ở văn phòng thế nào rồi?”
"Rất tốt, mọi người đều tốt bụng, rất quan tâm đến chị." Lương Bảo Trân thật sự rất hài lòng với công việc ở văn phòng. Động bút viết lách so với việc lao động chân tay thì phù hợp với cô hơn, lại còn có thể tranh thủ đọc sách ôn tập, một công đôi việc: “Chị và chị Nga hôm trước còn đi phỏng vấn cả giám đốc nữa.”
"Phỏng vấn cả giám đốc á?" Vương Hân có chút ngưỡng mộ, giám đốc trong lòng cô ấy chính là người đứng đầu nhà máy dệt bông số một, là nhân vật tầm cỡ, ít nhiều cũng có chút sùng bái. “Chị Bảo Trân, chị thật giỏi. Em đến nhà máy từ đó đến giờ mới chỉ được nhìn thấy giám đốc từ xa một lần, vậy mà chị đã được phỏng vấn rồi.”
Lương Bảo Trân cũng muốn nhân cơ hội này nghe thêm về chuyện hồi trẻ của nhà họ Trần từ miệng Mạnh Bình: “Sau này kiểu gì chẳng có dịp, sang năm nhà máy tổ chức hội thao, em đăng ký tham gia một môn rồi cố gắng lấy giải, biết đâu lại được chính tay giám đốc trao giải cho.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT