Mặt Hứa Du Du hơi đỏ lên, vội vàng phản bác: “Không có không có, anh nói bậy gì thế! Anh ấy từng cứu em, em giúp lại là chuyện nên làm mà!”
Quan Lục phì cười, khẽ thở dài, cũng không xoáy sâu vào chủ đề ấy nữa: “Vậy em gọi tớ ra đây là muốn bàn cách giúp cậu ấy đúng không? Giờ muốn nhận lại người nhiễm bệnh, ưu tiên là thân nhân trực hệ, kế đến là bạn bè thân thiết. Nếu em xin được giấy từ chối quyền giám hộ từ gia đình cậu ấy thì em có thể đứng tên bạn thân mà nhận lại Bách Trạch. Chỉ là thủ tục sẽ phức tạp hơn chút. Nhưng mà bố mẹ em chắc sẽ không đồng ý đâu nhỉ?”
Gương mặt nhỏ của Hứa Du Du nhăn nhó lại: “Đừng nói là không đồng ý… em mà nói ra ý định này chắc bị nhốt trong nhà luôn quá!”
“Vậy… em nghĩ sao? Em thật sự muốn làm trái ý bố mẹ vì cậu ấy à?” Quan Lục nhìn thẳng vào mắt Hứa Du Du, như muốn tìm chút do dự hay giằng xé trong ánh nhìn ấy, chỉ là hoàn toàn không có bất kì tia lưỡng lự nào.
Hứa Du Du không chút ngần ngại đáp: “Muốn. Em nhất định phải giúp anh ấy!”
Quan Lục buông lỏng bàn tay đang siết lại, dựa người ra sau thư giãn đôi chút, bất lực nói: “Vậy thì đành nghĩ cách thôi… ai bảo anh là anh em chí cốt của cậu ấy chứ!”
Hai người ngồi trong tiệm bánh bàn bạc rất lâu. Hứa Du Du nghe xong vỗ đùi cái đét, mắt sáng rực lên: “Trời ơi, đúng là cáo già ngàn năm có khác! Em thấy kế hoạch này ổn rồi đấy! Chúng ta cứ thế mà chia nhau hành động nhé!”
Quan Lục lịch thiệp đỡ cửa tự động cho Hứa Du Du bước ra trước, đúng lúc một cặp mẹ con đứng ngay trước cửa.
“Mẹ ơi, con muốn ăn sữa đông socola!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play