“Khóc trước mặt anh thì anh sẽ trả lại Lâm Tri Ngôn cho tôi sao? Đúng là nực cười!”
Lăng Phi trông thì mạnh mẽ nhưng thật ra lại rất yếu đuối, cô ấy gắng gượng thốt lên một câu: “Anh có vấn đề về khả năng nghe hiểu phải không? Có vấn đề thì mau đi chữa đi, đừng đến chỗ tôi để phát điên chứ!”
“Phát điên? Có lẽ là vậy, Lâm Tri Ngôn chính là thuốc ức chế duy nhất của tôi.”
Một nửa khuôn mặt của Hoắc Thuật chìm trong bóng tối, anh chậm rãi nói: “Đúng vậy, quả thật việc tôi tiếp xúc với cô ấy bắt đầu từ ý định muốn quan sát một thí nghiệm. Cô ấy càng trong sáng thuần khiết, càng càng trái ngược với dữ liệu ước tính của tôi thì tôi lại càng muốn chứng minh rằng mình đúng, nhưng chứng minh đến cuối thì tôi lại nhận ra kết quả thí nghiệm không còn quan trọng nữa, điều tôi muốn là chính cô ấy.”
“Anh, anh đang nói gì vậy...”
“Mọi người nói tôi có vấn đề, đúng thế, chỉ khi cô ấy ở bên cạnh tôi thì tôi mới có chút cảm giác rằng mình giống như người bình thường. Hơn hai mươi năm qua tôi không hiểu "yêu" là gì, nhưng tôi không thể sống thiếu cô ấy được.”
Lăng Phi nhìn anh với vẻ kinh ngạc và phẫn nộ, trong lòng nghẹn một cục tức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play