Từ trước đến nay Hoắc Y Na vốn không thích trẻ con, huống chi là mấy đứa trẻ không sợ gì. Không khéo nó còn nói ra mấy lời khiến cô ta tức chết mất.
“Nhìn cái gì?” Hoắc Y Na hung dữ hét lên.
Trần Linh là một người giỏi xã giao nên không những không sợ mà còn cười ngọt ngào: “Chị ơi, tóc chị đẹp quá! Chị là tiên cá phải không ạ?”
Hoắc Y Na dần mất kiên nhẫn, một lúc lâu sau mới “ha” một tiếng.
Trần Linh nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Cô Lâm của chúng em nói mỗi đứa trẻ ngồi xe lăn kiếp trước đều là tiên cá. Vì cứu người nên họ đã dùng ma thuật biến ra hai chân, lúc đi đường hai chân sẽ đau như dẫm trên mũi đao, cho nên khi trở thành trẻ con ở kiếp sau họ cũng sẽ không đi được.”
“Lâm Tri Ngôn dạy các em những thứ linh tinh gì vậy, trên thế giới không có tiên cá nào cả. Những người ngồi xe lăn đều bị khuyết tật.”
Hoắc Y Na độc ác vạch trần lời nói dối của Lâm Tri Ngôn. Ngay cả bản thân cô ta cũng không biết tại sao mình phải tranh cãi với một đứa trẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play