Sau một thời gian sống cùng nhau trong căn nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười, Dịch Phong cuối cùng cũng không thể ngừng lo lắng cho sức khỏe của Minh Nhạc. Dù anh biết rằng cậu đã quen với cuộc sống giản dị này, nhưng anh không thể không nhận ra sự suy yếu dần dần trong cơ thể cậu. Những dấu hiệu mệt mỏi, ánh mắt mệt nhọc, và làn da tái xanh đã khiến anh lo lắng rất nhiều. Anh cảm thấy trái tim mình như thắt lại mỗi khi nhìn thấy Minh Nhạc gắng gượng để cười với anh, để vui vẻ chăm sóc Lạc Lạc.
Anh biết, với cương vị của mình và sự giàu có của đế quốc, điều kiện điều trị cho cậu ở đó sẽ tốt hơn rất nhiều so với căn phòng nhỏ này. Nhưng đồng thời, anh cũng hiểu rằng Minh Nhạc có thể sẽ không dễ dàng chấp nhận sự thay đổi đó. Cậu luôn thích cuộc sống yên bình ở đây, và anh không muốn làm phiền đến hạnh phúc giản dị mà họ đã có.
Một buổi tối, khi cả ba người quây quần bên nhau, Dịch Phong đột ngột nói, giọng anh trầm trầm, đầy sự quan tâm: "Minh Nhạc, em biết không, sức khỏe của em đang ngày càng yếu đi. Anh không thể cứ đứng nhìn em như thế này, em không thể cứ sống một mình trong căn nhà nhỏ này mãi được. Anh muốn em về đế quốc với anh, nơi có điều kiện tốt hơn để em có thể điều trị và hồi phục hoàn toàn."
Minh Nhạc nhìn anh, đôi mắt đượm chút ngạc nhiên và lo lắng. Cậu đã quen với cuộc sống yên bình ở đây, không có sự hối hả, không có sự gò bó của một đế quốc xa xôi, với những nghi thức và căng thẳng không bao giờ ngừng. Nhưng khi nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Dịch Phong, cậu không thể không cảm động.
"Anh biết em không muốn rời xa đây, nhưng em cũng biết sức khỏe của em không thể kéo dài mãi như thế này được. Lạc Lạc cũng cần em khỏe mạnh để chăm sóc cho con." Dịch Phong nhẹ nhàng nói, nắm lấy tay Minh Nhạc, cảm nhận rõ ràng sự mềm mại trong lòng bàn tay cậu.
Cậu im lặng một lúc, ánh mắt nhìn vào con trai đang chơi đùa gần đó. Lạc Lạc, với đôi mắt ngây thơ và nụ cười tươi rói, hoàn toàn không biết rằng mẹ của mình đang phải đối mặt với một sự lựa chọn khó khăn. Cậu lại nhìn vào Dịch Phong, người mà bây giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình, người đã giúp cậu vượt qua những ngày đen tối, người đã cho cậu một gia đình nhỏ ấm áp.
"Anh thật sự nghĩ rằng em cần phải đi sao?" Minh Nhạc hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play