Minh Nhạc cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng khi nghe Dịch Phong thổ lộ tâm tình của mình. Tuy nhiên, một phần trong cậu vẫn không thể không cảm thấy bối rối, cảm giác vẫn còn một chút ngần ngại, vì cậu muốn chắc chắn rằng mọi thứ giữa họ không chỉ là những lời nói đơn giản, mà là sự thật, sự chấp nhận thực sự từ cả hai phía.
Dịch Phong có thể mạnh mẽ, kiên cường, nhưng Minh Nhạc biết rằng anh vẫn còn một vết thương sâu trong lòng mình – vết thương do mất trí nhớ, do khoảng cách giữa quá khứ và hiện tại. Dù tình cảm anh dành cho cậu và đứa con là thật, nhưng Minh Nhạc vẫn muốn thăm dò xem Dịch Phong có thể đối mặt và chấp nhận sự thật về Lạc Lạc hay không. Cậu muốn biết liệu anh có thể yêu thương đứa con này như một phần không thể thiếu của họ, hay chỉ xem cậu là một phần của quá khứ đã mất.
Vì vậy, với nụ cười khẽ lướt qua môi, Minh Nhạc nghiêng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh như một tia đùa nghịch. "Anh có chắc chắn với lời nói của mình không?" Cậu hỏi, giọng trêu chọc, đầy thăm dò.
Dịch Phong nhìn vào Minh Nhạc, đôi mắt anh đen sâu như biển cả, nhìn thẳng vào cậu. Một chút mơ hồ lướt qua trong ánh mắt ấy, nhưng rồi anh khẽ cười, giọng nói trầm ấm, chắc nịch. "Tôi chắc chắn." Anh trả lời, dường như không chút do dự.
Minh Nhạc không vội hài lòng, mà ngẩng cao đầu, ánh mắt hứng thú hơn. "Vậy anh có chấp nhận được xuất thân của Lạc Lạc không?" Câu hỏi này thậm chí còn đầy thách thức, như thể cậu muốn thử thách xem liệu Dịch Phong có thật sự nhìn nhận và yêu thương đứa trẻ – đứa con mà Dịch Phong chưa bao giờ biết đến, như thể nó là một phần quan trọng của cuộc sống anh.
Cảm giác của Minh Nhạc khi hỏi câu này thật sự khá phức tạp. Một phần cậu muốn đùa giỡn với anh, thử xem anh sẽ phản ứng ra sao, phần khác lại không muốn cảm giác này trở thành một phép thử khó khăn với Dịch Phong, vì cậu không muốn làm tổn thương anh. Nhưng đồng thời, cậu cần biết rằng anh sẽ luôn đứng bên cậu, không phải vì trách nhiệm hay nghĩa vụ, mà là vì tình yêu đích thực.
Dịch Phong nhìn Minh Nhạc một lúc, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khóe môi anh, nhưng ánh mắt anh vẫn rất nghiêm túc, không có chút nào bối rối. Anh hiểu được rằng Minh Nhạc đang thử thách mình, và thay vì phản ứng mạnh mẽ, anh chỉ khẽ nhướn mày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play