“Chủ nhân, bây giờ ngài muốn tiến vào nhiệm vụ không?”

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại lần nữa: “Ngươi thật sự không biết ta tên gì sao?”

Trong đầu nàng trống rỗng, ngoại trừ một giọng nũng nịu chẳng rõ là nam hay nữ của hệ thống vang lên, thì hoàn toàn chẳng còn gì khác. Đừng nói… cái gọi là hệ thống công lược này đang lừa nàng đấy chứ?

“Xin lỗi, 001 thật sự không biết mà.”
001 hệ thống còn bổ sung:
“Bất quá chỉ cần chủ nhân hoàn thành công lược các mục tiêu, là có thể dùng tích phân để đổi lấy ký ức nhé.”

“Để ta dùng thân thể người khác, chẳng khác nào đang chiếm đoạt cuộc đời của họ?” Dù cho ký ức của bản thân hoàn toàn biến mất, nàng cũng không thích cái kiểu cưỡng ép như vậy.

“Chủ nhân à, ta đưa ngài xuyên qua từng thế giới. Thật ra mỗi thân xác đều là ‘diễn viên’ trong kịch bản, mà các cô gái ấy đều có cuộc đời thảm thương, giống như vai phụ làm nền cho người khác toả sáng. Các nàng nguyện ý trao tặng linh hồn, chỉ để đổi lấy một giấc ngủ bình yên ngàn thu.”

Cuộc đời thê thảm? Nói trắng ra cũng chỉ là mấy chuyện yêu – hận – tình – thù!

Thôi thì... cứ xem thử xem cái hệ thống này rốt cuộc có mưu đồ gì đã!

Nàng khẽ thở dài, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ:
“Được rồi… tiến vào nhiệm vụ đi.”

“Thế giới đang truyền tống…”
001 hệ thống dịu giọng, vang lên bên tai như tiếng thì thầm mơ hồ giữa màn sương:
“001 sẽ hộ giá, hộ tống chủ nhân đến nơi.”

……….

Vừa mới mở mắt, nàng lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn — cả người trần trụi, trước mặt lại là một nam nhân cần được đánh mosaic, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Trong lòng hoảng hốt, nàng vội vàng gọi:
“001? 001!”

Không có bất kỳ hồi âm nào.

Nam nhân túm lấy cằm nàng, kéo mạnh về phía hắn, ngón tay thô bạo bóp đến mức đau rát. Cơn đau sinh lý khiến khóe mắt nàng chảy ra một giọt lệ nóng.

“Khóc?”
Nam nhân cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh thường:
“Ta không có hứng thú với kiểu đáng thương giả tạo. Ngu Ái, cô hạ dược ta? Ở bên cạnh ta lâu như vậy, ta còn tưởng cô trong sạch, không ngờ cũng là loại có tâm cơ.”

Ngu Ái? Nguyên chủ tên là Ngu Ái?

Không thể nào… Tên này là nam chính? Nguyên chủ hạ dược hắn? Kịch bản gì đây — trung nhị, cẩu huyết, lại còn thời xưa?

Bỗng dưng đầu nàng đau nhói. Mắt tối sầm lại, nàng hôn mê bất tỉnh.
Một loạt ký ức như dòng nước tràn về, vẽ nên cuộc đời đầy bi kịch của nguyên chủ…

Nàng tưởng là một câu chuyện cẩu huyết nhưng so với tưởng tượng của nàng lại khác biệt quá lớn

Nguyên chủ tên là Ngu Ái, tuy không sinh ra trong hào môn thế gia, nhưng cũng là con gái nhà tri thức: cha là giáo sư đại học, mẹ là bác sĩ trưởng khoa sản. Xuất thân như vậy, lại thêm ngoại hình xinh đẹp, tính cách ôn hòa, từ nhỏ đã là bé ngoan trong miệng người lớn. Nàng ấy còn là sinh viên tài năng tốt nghiệp từ A Đại, thậm chí đã có một người chồng yêu nhau suốt sáu năm — một vị giáo sư học thức và thành đạt.

Ngỡ rằng đời người như thế là trọn vẹn, là chiến thắng, nào ngờ đến năm 25 tuổi, mọi thứ của nàng lại bị một nữ nhân hủy hoại sạch sẽ.

Chu Tuệ — cái tên nghe tầm thường, người cũng chẳng có gì nổi bật. Vậy mà chính cô ta lại khiến vô số nam nhân “chất lượng cao” cam tâm tình nguyện sa vào ao cá của mình. Người như vậy, giới mạng gọi bằng hai chữ: Hải Vương.

*Hải vương: một chân đạp nhiều thuyền bắt cá nhiều tay

Chồng của nguyên chủ — Ứng Nghi — chính là một trong những con cá trong ao ấy. Ngoài hắn ra, còn có Mặc Nghị Hàn, cấp trên hiện tại của nguyên chủ, cũng chính là người đàn ông trần truồng vừa nãy. Còn một người nữa, Hàn Hạo Vũ — thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nàng lớn lên.

Nếu Chu Tuệ là kẻ giăng lưới đầu tiên, thì ba người đàn ông này chính là những kẻ tay không ngần ngại đẩy nguyên chủ vào vực sâu không lối thoát.

Vận mệnh bắt đầu thay đổi, từ chính hôm nay.

Hôm nay lẽ ra phải là ngày vui nhất đời nguyên chủ — ngày kết hôn với Ứng Nghi, người nàng đã yêu suốt sáu năm trời. Đám cưới được tổ chức ở khách sạn thuộc tập đoàn do Mặc Nghị Hàn quản lý, cũng chính là công ty nơi nguyên chủ đang làm việc.

Nàng mặc váy cưới trắng tinh, mang theo hạnh phúc chờ đợi người mình yêu đến, chẳng ngờ rằng, kịch bản cẩu huyết lại ập đến bất ngờ, không một lời báo trước.

Ứng Nghi... đã đi nhầm phòng.

Không biết là do say rượu hay là bản năng dẫn lối, hắn không bước vào phòng cô dâu, mà lại mở nhầm cửa phòng phù dâu — Chu Tuệ. Vào chính đêm tân hôn, hắn đã phản bội nàng, bắt đầu một cuộc ngoại tình không thể tha thứ.

Từ đó, mối quan hệ giữa Ứng Nghi và Chu Tuệ kéo dài thêm một năm, những cảm xúc tạp nham không dứt, như một chuỗi dây leo quấn lấy cả hai, dù biết rõ là sai nhưng không thể dứt ra.

Còn ở một nơi khác, trong giới thương nghiệp, Mặc Nghị Hàn, do không cẩn thận trong xã giao, đã nhầm phòng của nguyên chủ vào đêm ấy. Uống say, hắn lại tự cho rằng nguyên chủ cố tình mưu đồ, giả vờ muốn trèo cao, cố ý dụ dỗ hắn.

Chỉ vì một chút hiểu lầm, Mặc Nghị Hàn đã làm ra hành động không thể tha thứ. Hắn không chỉ lột sạch quần áo của nguyên chủ mà còn gọi bảo vệ, cáo buộc nàng cố tình mưu tính quyến rũ hắn. Cả công ty đã bị chấn động, và nguyên chủ, chẳng hiểu vì sao mình lại bị vạ lây, đã phải chịu sự xấu hổ tột cùng, mất hết danh dự.

Và rồi, không lâu sau, nguyên chủ bị đuổi việc khỏi công ty.

Cảm giác uất ức tràn ngập trong lòng nguyên chủ. Thật không thể ngờ được, Ứng Nghi — người chồng cô vẫn luôn yêu thương — lại biết rõ tất cả những chuyện này. Nhưng anh lại chỉ im lặng, chẳng nói một lời, để nàng một mình chật vật trong đám hỗn loạn ấy.

Ứng Nghi cảm thấy hổ thẹn, đau lòng. Tuy rằng trong suốt một năm hôn nhân, hắn luôn đối xử tốt với nàng, chăm sóc chu đáo từng li từng tí, nhưng có một điều mà nguyên chủ biết rõ: hắn không bao giờ chạm vào nàng, dù chỉ là một cái nắm tay. Cảm giác này, một năm qua, cứ như một đống đè nặng lên trái tim nàng, khiến nàng càng lúc càng mất đi hi vọng.

Nguyên chủ vẫn luôn tự trách mình, cho rằng tất cả là lỗi của bản thân. Nàng cố gắng hết sức, chăm sóc Ứng Nghi tỉ mỉ, nhưng dù có xinh đẹp, dịu dàng đến đâu cũng không thể sánh bằng một người bình thường như Chu Tuệ.

Cảm giác này khiến nguyên chủ đau đớn vô cùng, nhưng điều càng khiến nàng không thể chịu đựng được chính là khi nàng tận mắt chứng kiến chồng mình — Ứng Nghi — phản bội mình. Điều này khiến nàng cảm thấy thực sự không thể tiếp nhận.

Càng làm nguyên chủ đau đớn hơn nữa chính là sự thật rằng Hàn Hạo Vũ — người bạn thân từ nhỏ của nàng — lại nói rằng nguyên nhân là vì nàng cố chấp không nhận ra tình cảm của người khác , và vì thế vẫn cố chấp không buông tay

Thật không thể tin nổi, Hàn Hạo Vũ lại đã yêu Chu Tuệ từ lâu. Hắn đối đãi với cô ta như nữ thần trong lòng, vậy mà nguyên chủ lại là người bị bỏ lại phía sau.

Sự thật quá phũ phàng khiến nguyên chủ căm phẫn. Rõ ràng nàng mới là người bị tổn thương, vậy mà Ứng Nghi lại chọn ở bên người phụ nữ đó, người mà nàng luôn coi là "tiện nhân." Điều này khiến nàng không thể kiềm chế cơn giận, lòng đầy uất ức.

Nguyên chủ không thể cam tâm, suốt sáu năm tình cảm, làm sao có thể nói chia tay là chia tay? Nếu không yêu không thích, có thể thẳng thắn nói rõ ràng, sao lại lừa dối nàng?

Nàng bắt đầu tìm đủ mọi cách để ngáng chân Chu Tuệ, nói với mọi người rằng Chu Tuệ là "tiểu tam", nhưng Chu Tuệ lại đang ở trong "ao cá" của mình, chẳng ai nghe lời nàng, làm sao có thể lan truyền tin đồn về Chu Tuệ được?

Ứng Nghi muốn duy trì cuộc hôn nhân với nguyên chủ, nhưng lý do lại thật phũ phàng: hắn ta nói nàng đã "quyến rũ" cấp trên vào ngày kết hôn của họ.

Mặc Nghị Hàn, vì bảo vệ uy tín công ty của mình, lại khăng khăng rằng nàng cố tình câu dẫn hắn ta.

Còn Hàn Hạo Vũ lại mong muốn nguyên chủ tiếp tục hôn nhân với Ứng Nghi, đồng thời muốn Chu Tuệ có được vị trí đứng đầu.

Người phụ nữ tốt nghiệp đại học, con gái của một giáo viên đại học, lại bị đồn thổi là tham lam làm giàu, còn câu dẫn cấp trên khi đã kết hôn. Tin tức này ngay lập tức lan ra từ trường học nơi cha nàng giảng dạy. Cha nàng là một người có uy tín và danh dự, nhưng khi nghe tin đồn về con gái mình, ông đã chịu đả kích nặng nề, bệnh tật bủa vây không thể gượng dậy.

Mẹ của nguyên chủ vì những lời gièm pha về con gái mà bị bệnh viện khai trừ, ngay lập tức bị tổn thương nặng, tuổi già như bị đẩy nhanh mười năm.

Nguyên chủ tinh thần suy sụp, đứng giữa khách sạn vào ngày cưới của mình, tuổi còn trẻ nhưng đã không còn chịu đựng nổi, cuối cùng đã quyết định nhảy từ trên mái nhà, tự kết thúc sinh mệnh.

Ngu Ái chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy ngực mình đầy oán khí, không dễ dàng bình tĩnh lại. Đây có phải là cảm xúc của nguyên chủ không?

"Nha? Không giả bộ bất tỉnh?" Mặc Nghị Hàn từ phòng tắm bước ra, nước lạnh táp trên người, đè nén cơn giận, vừa lau tóc vừa khinh miệt nói  . Thiếu chút nữa hắn đã nói ra," sao ta lại có thể chạm vào loại nữ nhân như ngươi, nếu ngươi không đi, ta sẽ gọi bảo an" thì

"Bang!"

Mặc Nghị Hàn chưa kịp nói hết câu đã bị một cái tát vang dội.

Ngu Ái cảm thấy bàn tay mình vung ra thật sự sảng khoái, không cần nói gì thêm, chỉ cần khiến hắn im miệng là đủ.

Lúc này, không thể để hắn gọi bảo an, nhưng dù hắn có gọi, nàng cũng chỉ có thể là người bị hại. Nguyên chủ vốn có tính cách yếu đuối, gặp chuyện chỉ biết khóc, mà những cảm xúc trong lòng nàng cũng không thể diễn đạt ra thành lời. Vì vậy, chuyện này cứ như vậy bị đẩy vào một vòng luẩn quẩn, khó mà giải quyết.

“Ngu Ái!” Mặc Nghị Hàn mặt mày âm trầm, không thể tin vào mắt mình, nàng cư nhiên dám đánh hắn!

“Hạ lưu!” Ngu Ái mắt ngấn lệ, thanh âm nghẹn ngào, nói: “Ta muốn báo nguy!”

“Ta hôm nay kết hôn, ngươi xuất hiện ở phòng ta, rốt cuộc là tính làm gì?” Nàng hoảng loạn cuộn mình trong chăn, vội vã chạy ra cửa.

Mặc Nghị Hàn phản ứng lại, nhìn xung quanh căn phòng, trang trí rõ ràng là của một khách sạn, cố ý bố trí cho lễ cưới.

Trong mắt hắn loé lên một tia tàn nhẫn, ánh nhìn lạnh lẽo: lần này đến, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cái đám người đó

Ngu Ái chính là người của công ty hắn, Trương tổng kia đúng là đồ đầu heo, nhưng lại không ngu ngốc đến mức  khiến người trong công ty hắn thông đồng với hắn, quả thật là đi nhầm đường.

Chờ hắn lấy lại tinh thần, Ngu Ái đã nhanh chóng đến then chốt của cửa phòng.

Mặc Nghị Hàn lập tức lao đến, ngăn cản cửa, một tay khóa chặt cửa phòng, tay còn lại nắm lấy cánh tay nàng, "Đừng nhúc nhích!"

Bị đụng phải, nữ nhân giống như con thỏ hoảng sợ, tránh né, xô đẩy và giãy giụa, "Đừng... Đừng chạm vào ta!"

Quần áo vừa mới đã bị Mặc Nghị Hàn vội vàng kéo xuống, trên người nàng chỉ còn chăn đắp, cuốn quanh thân thể nhưng bị vặn vẹo, lộ ra một phần, như muốn nói lại thôi mang sự dụ hoặc

Nữ nhân làn da trắng nõn nà cùng với dàng người đẹp , cứ thế phô bày trước ánh mắt của nam nhân 

Mặc Nghị Hàn ánh mắt thâm thúy, hầu kết khẽ chuyển động, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn vào ánh mắt sợ hãi của Ngu Ái, giống như một con thỏ con bị kinh hách, mang theo sự hoảng loạn và nước mắt. Trong lòng hắn cảm thấy kinh diễm, nước lạnh áp xuống nhiệt độ cơ thể lại như đang dâng lên cao.

Ngu Ái ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nam nhân đang nhìn chằm chằm nàng như thể nàng là một miếng bánh kem ngon lành, "Ngươi... Ngươi buông tay trước đã."

Hai giây sau, Mặc Nghị Hàn cười, trong lòng nghĩ, lớn như vậy mà chưa từng có cảm giác ủy khuất nào vì chính bản thân, cuối cùng chỉ là một nữ nhân mà thôi, có gì đâu, muốn ngủ thì cứ ngủ.

Hai tay dùng sức đem nữ nhân trực tiếp bế lên, quăng ngã ở trên giường cúi người áp xuống.

“A!” Ngu Ái kinh hách nói: “Ngươi mau thả ta ra, ngươi muốn làm cái gì?”

“Câm miệng!”

Mặc Nghị Hàn cúi người áp sát, nhìn thấy thân thể nhỏ bé của nữ nhân run rẩy, đôi mắt đỏ hồng, dưới ánh đèn tối tăm, ánh mắt đó như câu kéo linh hồn, khiến lửa trong người hắn càng thêm rực cháy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play