Tóm tắt:
Trong vùng biển nguy hiểm, một kẻ dối trá đang cảm thấy phiền não vì một sự việc bất ngờ liên quan đến… hình dạng cơ thể của mình.
Vâng—Klein, hay còn gọi là vị thần cổ đại Kẻ Khờ, đã biến thành một con mèo. Thật là một thảm họa.
Ghi chú:
"Mèo Klein" đã sẵn sàng~
Biển là một nơi đầy nguy hiểm, từ đáy sâu đến mặt sóng và cả những người phi phàm với những năng lực kì lạ. Có thể cướp đi mạng sống của một người chỉ sau một đêm mà nạn nhân không kịp phản kháng, hoặc biến một người phi phàm thành sinh vật gớm ghiếc trước khi họ kịp thốt lên “Khoan đã!”
Đó là lý do tại sao Klein cảm thấy vừa cực kỳ may mắn, vừa cực kỳ xui xẻo khi, sau một đêm lang thang trong mộng cảnh, anh tỉnh dậy và nhận ra… mình đã biến thành một con mèo.
Sao lại như vậy?! Vì cái gì?!
Anh chưa chết, nhưng… có khi chết còn tốt hơn!
Là người đầu tiên tỉnh dậy, Klein—giờ là một con mèo—dùng chân trước đẩy mấy món đồ để dựng lên một bàn nghi lễ nhỏ, rồi triệu hồi thành công một sinh vật Thế Giới Linh Hồn. Anh ra lệnh cho con thỏ đó bắt chước chữ viết tay của mình và viết một bức thư, giải thích rằng “Klein đang túng thiếu và sẽ nhận quyên góp từ hải tặc”.
Bằng cách đó, anh đã thành công trong việc khiến cho mọi người nghĩ rằng con mèo không liên quan gì đến Gehrman Sparrow, trước khi Danitz kịp tỉnh dậy. Phù.
Edwina dậy ngay sau đó, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh, người đi một vòng kiểm tra tất cả mọi người trên thuyền để đảm bảo rằng họ đều ổn sau một đêm dài nghỉ ngơi. Trong khi Klein, vẫn đang dọn dẹp, (anh ấy là một con mèo, được chứ?! Phải mất rất nhiều thời gian!) hoảng sợ và chỉ cần một cú chạm là mọi thứ đổ xuống sàn. Điều này làm kinh động tới thuyền trưởng, cô ấy nói rằng sẽ vào kiểm tra xem, và cánh cửa mở ra một cách mạnh mẽ, để lộ một người phụ nữ với vẻ mặt hơi lo lắng… Và trong tầm nhìn của cô ấy, có một con mèo đang làm bừa bộn căn phòng của tên giết người cướp biển điên rồ.
Nó kêu meo meo với cô, chạy ra khỏi phòng. Cô sững sờ vì sốc, nhìn nó một lúc, trước khi nhanh chóng lắc đầu và nhìn lại vào trong phòng, lúc này đã trống rỗng. Cô nhìn thấy lá thư trên bàn, đọc lướt qua cô thở phào nhẹ nhõm.
Vậy cô ấy thực sự nghĩ mình là một con mèo... Klein tự trách bản thân. Dù cô ấy nghĩ như vậy là hoàn toàn đúng.
Tuy nhiên, việc con mèo này xuất hiện trên thuyền của cô giữa biển cũng đáng ngờ không kém. Rốt cuộc, họ hoàn toàn bị bao quanh bởi nước, và trong lá thư của Gehrman, không có gì đề cập đến việc để lại một con vật thay thế mình.
Con mèo dường như cười nhếch mép đáp lại cô—đúng vậy, nó thật sự đang cười nhếch mép đấy—rồi xuất hiện những xúc tu kinh hoàng, xoắn vặn trong không khí xung quanh nó như thể nó đang chơi với một quả bóng len. Chúng chỉ xuất hiện trong giây lát, nhưng cô hoàn toàn chết lặng khi nó bắt đầu chạy đi một lần nữa, cô toát mồ hôi lạnh, trải qua nỗi sợ bản năng của một người phàm khi đối mặt với một điều gì đó thần thánh.
Cô lập tức đưa ra quyết định là không được chạm vào nó. Cô cũng sẽ phải cảnh báo mọi người khác.
May mắn thay, ngày hôm đó trôi qua êm đẹp và con mèo đã về phòng của nó (Gehrman) vào khoảng 2:00 chiều.
Nó đi bốn bước bước vào, chỉ để thấy rằng… nó vẫn là một con mèo. Chết tiệt.
Ahhh, chết tiệt, cảm ơn nữ thần rằng ‘thế giới’ chỉ là một con rối và ảo ảnh. Có thể nói rằng thay vì ‘đánh lừa’ thời gian, mình dùng thời gian mình để ‘đánh lừa' người khác ... hah …
Anh tự chế giễu trong lòng, nhưng thực ra, anh khá biết ơn vì Thế giới không mang hình dạng một con mèo. Cuối cùng, với một tiếng thở dài, anh triệu hồi hội Tarot.
“Chào buổi chiều, ngài Kẻ k-- ah?”
Lời chào hỏi quen thuộc của Audrey bị ngắt quãng. Còn mọi người thì trố mắt nhìn anh. Anh thầm cảm ơn nữ thần lần nữa vì đã tình cờ khiến anh đi vào con đường Tiên tri và có năng lực của Tên hề để anh có thể giữ hình tượng. Môi anh hơi run, nhưng cố che giấu điều này bằng một nụ cười nhếch mép.
Ngài ấy đang cười sao…? Thành viên trong hội Tarot ngớ người nghĩ.
Ít nhất thì điêu đó chứng tỏ là không có điều gì tệ xảy ra. Tuy vậy, nó cũng không giải thích tại sao trên ghế của ngài Kẻ khờ, lại có một con mèo.. một lần nữa. Thực ra, điều này đã từng xảy ra khi Audrey và Alger là những người duy nhất trong Câu lạc bộ Tarot. Hồi đó, cả hai đều quá căng thẳng nên không giám hỏi, nhưng sau khi có những cuộc ‘trao đổi ngang hàng', họ cảm thấy rằng mình có thể vô lễ một chút. Nếu đó là một cuộc trao đổi công bằng, như ngài Kẻ Khờ hay nói, thì hỏi chút thông tin cũng không sao…nhỉ?
Vì vậy, khi tới phần trao đổi tự do, Audrey đã dũng cảm hỏi: “Ngài Kẻ Khờ, tôi muốn biết tại sao thỉnh thoảng ngài lại xuất hiện dưới hình dạng một con mèo”.
Những thành viên mới tham gia nhận ra trọng điểm tại từ 'thỉnh thoảng' này, ám chỉ rằng điều đó đã xảy ra trước đây. Lần trước, đó là vì anh bị trúng lời nguyền từ một vị ác thần ban tặng, và anh đã xử lý bằng cách xử dụng con rối của mình và lâu đài Sefirah, cho nó cải trang giống như Thế giới, tránh làm cho cả thần và tín đồ trông thật ngu ngốc.
Có thể là do gu thẩm mỹ của ngài ấy? Leonard trầm ngâm suy nghĩ, ngay sau đó cố gắng gạt đi ý tưởng đó và ho một cách ngượng ngùng trong đầu.
May mắn thay, Klein, bậc thầy nói dối, đã có một kế hoạch hoàn hảo. Anh thở ra một hơi, nhưng âm thanh đó biến thành tiếng con mèo rên rỉ.
…
Tuy nhiên, anh vẫn tiếp tục. “Khi sức mạnh của ta bùng nổ,” anh ấy nói với giọng điệu nặng nề, “Ta thấy sẽ thuận tiện hơn xuất hiện dưới đạng là một loài động vật nhỏ.” Klein đã đọc mọi thứ Roselle xuất bản chỉ để đảm bảo rằng anh ấy sẽ không trở thành một kẻ ngốc khi trích dẫn từ một người nổi tiếng để phải gặp cảnh '… Hoàng đế Roselle nói câu này!' trong thời gian anh ấy là Sherlock Moriarty. Đó là lý do tại sao, bây giờ anh đã có thể nói một cách hoàn toàn tự tin, “Tinh thần chiến thắng vật chất; nhân loại không phải là tiêu chuẩn. Đó có phải là tất cả những gì ngươi muốn biết không?”
Ồ! Các thành viên trong hội Tarot đều ca ngợi anh trong . Ngài ấy thực sự là một người thông thái.
Khỉ thật , anh chửi thề, tôi đang trở thành một một kẻ đạo văn ngớ ngẫn trong những bộ truyện thể loại xuyên không. Ngài Charles Lyell, tôi rất xin lỗi…
Là một vị thần, anh thực sự không nợ những con người này một lời giải thích. Vâng, đó sẽ là trường hợp nếu anh thực sự là một vị thần, nhưng thật không may là anh không phải, vì vậy anh quyết định nói nhiều hơn một chút.
"Một hình dạng như con người cũng vô nghĩa như một con mèo," anh ta rên rỉ từ chiếc ghế cao của mình. “Còn về hình dạng thực sự của ta... Tất cả các ngươi sẽ mất kiểm soát khi nhìn vào nó. Nhưng nếu các ngươi muốn ta triệu tập cuộc tụ họp với nó, ta sẽ làm. Tuy nhiên, hình dạng này là để bảo vệ các ngươi.”
Trong một khoảnh khắc, những xúc tu kinh hoàng xuất hiện từ chỗ ngồi của anh, lao ra ngoài như một làn sóng năng lượng tuyệt đối, chạm vào mọi người đến tận sâu bên trong bản chất họ khiến họ cảm thấy tách biệt và không thể suy nghĩ. Sau đó, chúng biến mất như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, các thành viên của hội Tarot đều cảm thấy vô cùng rúng động về điều này và phải mất một thời gian họ mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Ca ngợi ngài Kẻ khờ!
“Nếu vậy,” cuối cùng Emlyn nói, “tôi có thể tham gia tụ hội với hình dạng là một con dơi không?”
Ngài Kẻ Khờ cười khúc khích (meo meo) và sử dụng sức mạnh của Lâu đài Sefirah, chỉ trong giây lát, Mặt trăng đã biến thành một con dơi.
"Còn ai nữa không?" anh hỏi một cách đầy thích thú.
“A, ngài Kẻ khờ cao quý, tôi có thể là một 'con chó' không?”
Sử dụng hình ảnh chú chó Shiba Inu từ kiếp trước, Derrick Burg biến thành một chú chó lông xù và đáng yêu.
Mặc dù họ trải qua những hoạt động còn lại của buổi họp như bình thường, nhưng khi họ trở lại thế giới thực, một số thành viên tự hỏi liệu lần sau họ có nên chọn hình đại diện để xuất hiện hay không. Điều này chắc chắn mang lại cho cuộc họp cảm giác kỳ ảo hơn nhiều.
Sau này, cụm từ "Tinh thần chiến thắng vật chất" của ngài đã đi vào kinh thánh của ngài, nhờ Little Sun đồng tác giả. Cũng có một vài dòng nói rằng ngài Kẻ khờ là một vị thần có nhiều hình dạng, tất cả đều uy nghiêm như nhau, và là vị thần không coi trọng bất kì mạng sống hơn mạng sống khác, từ côn trùng đến con người.
Klein cảm thấy muốn khóc khi nhìn thấy cảnh này.
Có lẽ những người yêu động vật sẽ thích chiến thuật quảng bá này , anh nghĩ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ trong khi cố gắng hoàn thành nốt cuốn kinh thánh của mình. Little Sun sẽ là một người phù hợp để trở thành thần tượng. Các chiến dịch quảng cáo thương hiệu của anh sẽ tăng doanh số lên 100-không, 200%! Nhưng đây không phải là một thương hiệu, chết tiệt!
Chưa kể, các kén khác… đều là người chứng kiến xấu hổ của anh. Đương nhiên, Roselle cũng chịu chung số phận. Nhưng hắn vẫn có thể tự cứu mình.
Anh cố gắng thuyết phục mọi người đổi thành "Tâm trí điểu khiển vật chất", câu này của một người khác vào năm 19 trước Công nguyên và chắc chắn là ít được biết đến hơn. Nếu những người bình thường như tôi bị kéo vào sương mù, tôi hy vọng không ai trong số họ là những chiến binh bàn phím như tôi, những người đọc các trang Wikipedia để giải trí...
Vì một lý do nào đó, anh ấy lại biến thành mèo thêm vài lần nữa sau đó. Các vị thần thấy nó hài hước phải không?!
(Sau đó anh ấy biết rằng tàn tích sức mạnh của Amanises dưới biển thực chất là kẻ tái phạm đã biến anh ấy thành một con mèo, như là biểu hiện tiềm thức của ý chí của cô. Vì vậy, anh không biết phải nói gì nữa.)
Đó là cách mà ngài Kẻ khờ trở thành một vị thần mèo.
Ghi chú:
Tôi chắc chắn có thể viết dài hơn, nhưng đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua khiến tôi viết bài này .. và dù sao thì, những câu chuyện về mèo Klein rất phổ biến trong fandom này.