Hạ Hiểu Viễn đương nhiên là không thật sự ngủ, cho nên mới mở mắt vào đúng lúc Lục Sâm hôn cậu, ánh mắt còn trong trẻo như vậy.
Nhưng cậu cũng thật sự không biết Lục Sâm đang hôn mình, cậu tưởng cái chạm rất nhẹ trên đỉnh đầu là Lục Sâm dùng cằm cọ vào cậu, giống như cậu dùng cằm cọ Đại Miêu vậy, xem như cử chỉ thân mật mà vẫn có chừng mực giữa người quen.
Còn việc cậu chủ động đến gần, vòng tay ôm vào lòng Lục Sâm, nếu không phải vì uống rượu, không có men say lâng lâng, không xúc động nhiều như tối nay, cậu thật sự không làm được.
Ngượng chết đi được.
Nhưng tối nay nội tâm cậu mềm mại, được an ủi quá nhiều, ấm áp quá nhiều, cậu liền không muốn làm Hạ Hiểu Viễn thường ngày nữa, muốn làm một đứa trẻ cần dựa dẫm một lần, dựa vào người đàn ông đáng tin cậy bên cạnh này —— bao nhiêu năm rồi, sau khi mẹ mất, cậu chưa từng thật sự dựa dẫm vào ai.
Lục Sâm đối với cậu giống như một hải cảng an toàn tỏa ánh sáng ấm áp, cậu trải qua mưa gió, lảo đảo đi vào nơi này, liền muốn yên lặng dựa vào không đi nữa.
Rốt cuộc cậu cũng mới 21 tuổi, không lớn lắm, cậu vẫn chưa trưởng thành đến mức có thể không sợ cô độc, một mình gánh chịu mưa gió.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT