Hạ Hiểu Viễn lúc nói câu cuối cùng “Ha ha, vui vẻ” là thật sự có chút tức giận, cho nên cậu nói xong xoay người liền đi.
Chu Nhàn ở phía sau cậu lập tức đứng dậy, nói: “Là người thường, cậu có thể cho cậu ta cái gì?”
Hạ Hiểu Viễn vừa bước nhanh ra ngoài vừa thầm giận trong lòng: Tôi có thể cho anh ta hai chân!
Về phòng, vừa vào cửa, Hạ Hiểu Viễn liền ném cả áo khoác và túi xách lên sofa, hai tay chống nạnh, mím môi nghiêng đầu không nói gì, rõ ràng là bị tức đến rồi, tức đến mức bật cười.
Người khác thì đang nổi nóng, thậm chí nghĩ, cậu làm gì mà không cần nhà cửa séc chứ? Lấy đi, đáng lẽ nên lấy.
Cầm lấy chìa khóa đưa đến trước mặt Lục Sâm, còn có thể đòi thêm năm căn hộ, một tấm séc nữa, lời chắc không lỗ.
Hạ Hiểu Viễn xoay người ngồi xuống góc giường, một mình vừa giận dỗi vừa điều chỉnh cảm xúc. Qua một lát, cậu đứng dậy đi đến kệ hành lý lấy vali, quyết định hủy vé máy bay đổi sang mua vé tàu cao tốc, hôm nay đi luôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play