Bị người vỗ vai từ phía sau, Kỳ Hoành quay đầu lại nhìn, thấy là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi. Nhìn trang phục của hắn, hẳn là chủ quán cơm này. Kỳ Hoành hỏi: “Có việc gì?”
“Tiên sinh, trông anh cũng ra dáng người lớn, sao lại làm chuyện này?”
Kỳ Hoành bực bội, thầm nghĩ: Tôi chỉ là ở cái quán nhỏ xíu của ông quan sát người đối diện, đồ ăn tôi cũng gọi rồi, ăn hay không là quyền của tôi! Lạnh lùng nhìn chủ quán, Kỳ Hoành nói: “Mấy món này tôi sẽ gói mang đi, như vậy được chưa?”
Ông chủ trừng mắt đầy ghét bỏ, quát: “Tôi làm gì có đồ ăn cho trộm ăn!”
“Cái gì?”
Ông chủ đột nhiên cúi người nhặt một cái ví tiền màu đỏ dưới chân Kỳ Hoành, lúc này, còn có hai cô gái đã đi tới, sợ sệt nép sau lưng ông chủ. Ông chủ cầm ví tiền chỉ vào Kỳ Hoành nói: “Anh dám nói không phải anh trộm?”
Thế nào là oan uổng? Thế nào là xui xẻo? Hôm nay Kỳ Hoành hoàn toàn cảm nhận được. Anh đột nhiên đứng lên, nói: “Thứ này tôi còn chưa chạm vào, sao có thể nói là tôi trộm? Chỉ vì nó ở dưới chân tôi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play