Tô Văn Khanh ngẩn người, nàng vốn dĩ đã muốn trở về, nhưng rồi Ngũ thúc lại nói phụ thân sắp tới muốn đến Kinh thành, đến lúc ấy nếu phụ thân trở về chẳng lẽ nàng không theo về?
Nhớ tới phụ thân, lồng ngực Tô Văn Khanh lại căng thẳng lên, cúi đầu nói: “Con còn chưa biết, nhưng đã lâu rồi không trở về, hẳn cũng nên về lại.”
Từ lão phu nhân gật đầu, xong cũng không nói gì thêm, qua một thời gian mới thở dài nói: “Con nói thế nào thì là thế ấy, trở về cũng tốt.”
Bà đúng là luyến tiếc Tô Văn Khanh, huống chi lúc trước còn muốn gả Tô Văn Khanh cho Từ Tử Ngọc. Nhưng hiện tại Từ Tử Ngọc và Tô Văn Khanh đã không còn quá thân cận, ngược lại quan hệ với Từ Tử Việt thì chậm rãi gần gũi.
Lý ma ma khuyên bảo bà, nói cứ thuận theo tự nhiên, cứ cho là Từ Tử Việt coi trọng Tô Văn Khanh thì cũng không sao, vừa lúc có thể để Từ Tử Việt thân thiết với Từ gia hơn chút.
Bà lão có thể không hiểu đạo lý này ư, nhưng rốt cuộc vẫn không quá muốn.
Tô Văn Khanh chỉ cho là ngoại tổ mẫu rốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt, không còn ý muốn gả nàng cho Từ Tử Ngọc nữa, thầm nghĩ như thế thật tốt, lại hầu chuyện Từ lão phu nhân thêm chốc lát rồi rời khỏi Thanh Phong Đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play