Từ lão phu nhân nhìn theo tầm mắt của Tô Văn Khanh, bất đắc dĩ thở dài.
Đứa nhỏ Văn Khanh này thật sự giống hệt như Tĩnh nhi, đối với ai cũng đều là một bộ dáng mềm lòng tốt bụng.
Chẳng qua chỉ để cho thứ tử kia đợi một canh giờ, đứa nhỏ này còn chưa từng gặp qua Từ Tử Việt mà đã có tâm tư lo lắng rồi.
Thôi, Từ lão phu nhân vỗ nhẹ lên tay Tô Văn Khanh, phân phó Xuân Tầm: "Được rồi, cho người vào đi."
Tô Văn Khanh ngẩng đầu lên, quay đầu thấy nhìn thấy Từ lão phu nhân tươi cười hiền từ, cảm xúc của nàng nhất thời ngổn ngang trăm mối.
So với Từ Tử Việt thì nàng may mắn hơn nhiều, ít nhất ở nơi này, nàng có ngoại tổ mẫu thật lòng yêu thương.
Tiếng bước chân vững vàng đi vào, Tô Văn Khanh ngẩn ngơ nhìn đôi giày đen được làm cực kỳ thô ráp vừa xuất hiện trong tầm mắt, có hơi đau lòng.
Giọng nói lành lạnh hơi khàn truyền đến từ trên đỉnh đầu cách đó không xa: "Từ Việt bái kiến tổ mẫu, bái kiến bá mẫu."
Tô Văn Khanh như mới tỉnh lại từ trong mộng mà ngẩng đầu lên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play