Từ trước đến nay, Lương Kim Nhược không bao giờ để mình mất mặt.
Cô chỉ biết làm người khác bẽ mặt thôi.
Chẳng hạn như lúc này, dù cô vén chăn của Chu Sơ Hành lên thì cũng có thể chiếm ưu thế, hơn nữa còn ném trả lại cho anh.
Tiếc là Chu Sơ Hành không làm theo ý cô, anh giơ tay đè chăn nhung lại rồi buông một câu: “Tự đi đi.”
Sau đó, anh nhắm mắt lại.
Lương Kim Nhược thấy chút kẽ hở mà mình vất vả vén lên đã biến mất.
Cô rất thất vọng, cũng rất bực bội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play