Không biết là ông trời trêu ngươi, hay thế lực thần bí nào đó tác quái, Đổng Thạc và Lư Linh Vận, một người vì vụ án tối qua mà thức trắng đêm tăng ca, thừa lúc trời tờ mờ sáng xuống lầu chạy bộ cho tỉnh táo, một người vì sân vận động của trường bị trưng dụng cho một hoạt động nào đó nên bất đắc dĩ phải đổi địa điểm chạy bộ buổi sáng quen thuộc ra đường lớn, hai người cứ thế trùng hợp gặp nhau bên bờ sông Thúy.
Đổng Thạc vốn đang vừa chạy bộ vừa ngáp dài, nhưng vừa nhìn thấy Lư Linh Vận, lập tức như uống một ly cà phê đen nguyên chất tám ounce, trước khi hình ảnh trong mắt Lư Linh Vận kịp chuyển đổi, anh đã từ “chạy trước mặt” biến thành “chạy song song bên cạnh cô”.
“Chào buổi sáng.” Vừa quay đầu đã là một câu chào hỏi dồi dào sức sống, cứ như người nửa tiếng trước dùng đầu gõ bàn phím như chim gõ kiến không phải là Đổng Thạc anh vậy.
“Chào.” Lư Linh Vận liếc mắt đã thấy hai quầng thâm rõ rệt trên mặt Đổng Thạc, nhưng cũng chỉ đáp lại một tiếng đơn giản, không nói gì thêm.
“Tập thể dục buổi sáng?” Đổng Thạc đương nhiên sẽ không bỏ qua khoảng thời gian riêng tư tuyệt vời buổi sớm này: “Chẳng phải em đã rời khỏi đội điền kinh rồi sao?”
“Rời rồi nhưng thói quen vẫn còn.” Lư Linh Vận nhìn mặt sông Thúy lấp lánh dưới ánh bình minh, trả lời: “Hơn nữa đối với tôi, lúc vận động cơ thể cũng là lúc đầu óc hoạt động.” Nói đến đây, hàng mày không khỏi nhíu lại.
“Giống như các nhà thơ có linh cảm khi tắm sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT