Cố Tương là nhà hàng lấy an toàn thực phẩm làm chiêu bài, cho nên khu vực nhà bếp và khu vực khách dùng bữa chỉ cách nhau một tấm kính trong suốt. Các đầu bếp bên này thoăn thoắt đảo chảo, thái rau trong làn khói thơm ngào ngạt, thực khách bên kia vừa ăn vừa nhìn, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ bình phẩm những người đội mũ trắng đeo khẩu trang đến mặt cũng chẳng nhìn rõ, mỗi người đều giống như giám khảo của một cuộc thi nấu ăn. Lư Linh Vận đến giúp việc chính là thuộc phe mũ trắng khẩu trang.
Vừa bày xong một đĩa thức ăn đã xào lên bàn, quay đầu lại, Lư Linh Vận liền nhìn thấy ông chủ Cố Tương đang đi tới, cùng với cánh tay phải bó bột của ông.
“Tiểu Lư, thật ngại quá, ngày lễ mà vẫn không để cháu nghỉ ngơi.” Ông xoa xoa gáy cười trừ: “Lão Trần về quê rồi, bếp vốn đã hơi thiếu người, cộng thêm ngày lễ khách khứa đông đúc. Vốn dĩ chú nghĩ tự mình xuống bếp là giải quyết được vấn đề, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.” Ông chỉ vào cánh tay của mình: “Nếu thiếu nhân viên phục vụ thì không sao, một tay vẫn có thể bưng bê được, nhưng đầu bếp thì cháu cũng hiểu rồi đấy. Tạm thời thật sự không tìm được người, cho nên chỉ có thể làm phiền cháu thôi.”
“Không phiền.” Lư Linh Vận vừa trả lời, đầu cũng không ngẩng lên, vừa đưa đĩa thức ăn cho đồng nghiệp bên cạnh, rõ ràng là biểu cảm “Cháu đang rất bận, ông chủ có thể đợi lát nữa rồi trò chuyện được không?”.
Nhưng ông chủ Cố dường như hoàn toàn không nhìn ra, ông cứ thế treo một cánh tay, mặc bộ tây trang cũ kỹ, trước bao nhiêu cặp mắt, đứng giữa một đám người mặc đồng phục đầu bếp, vẫn hăng hái tiếp tục làm phiền Lư Linh Vận: “Haiz, nói ra cũng xấu hổ, chú có hai em trai và một em gái, em gái đã gả đi thì coi như nước tát ra ngoài, hai thằng em trai kia thì đứa này càng vô dụng hơn đứa kia.”
“Mẹ chú mất sớm, cha chú một mình không có ai chăm sóc, nhưng lại không chịu chuyển đến Kinh Châu. Công việc của chú bận rộn, không thể ngày nào cũng chạy đến Lật Nam được. Vì vậy chú nghĩ, chú bỏ tiền, bọn nó bỏ công, dù sao cũng là cha mình mà, nào là nhà cửa, nào là ăn uống sinh hoạt, nào là bảo hiểm y tế, đủ thứ tốn kém chú đều lo hết, chỉ cần hai đứa nó ở bên người già chăm sóc một chút là không có vấn đề gì. Lúc đầu cũng đã đồng ý như vậy, nói là mỗi người chăm sóc ba năm.”
“Kết quả thì sao, đứa này đùn đẩy cho đứa kia, hễ không phải chăm sóc thì là trốn tránh, đứa này quá đáng hơn đứa kia, thậm chí còn chạy đến nói điều kiện với chú. Lúc thì nghe nói giáo dục ở Kinh Châu tốt, muốn chú giúp mấy đứa cháu có được suất học ở đây thì bọn chúng mới yên tâm ở Lật Nam chăm sóc người già; lúc thì lại nói thấy việc làm ăn của chú khá tốt, hy vọng anh em giúp đỡ tìm cho chúng một công việc thì bọn chúng mới nuôi nổi gia đình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play