“Mà hung thủ gây ra mọi chuyện, thế mà lại bị phán định mắc bệnh tâm thần, chỉ nhốt vào bệnh viện tâm thần là xong chuyện. Không bị trừng phạt, gia đình ông ta cũng không bồi thường nổi cái gì. Ông ta chỉ việc vào bệnh viện điều trị, còn ba tôi thì……”
“Ba tôi được đưa vào bệnh viện để cấp cứu, nằm trên chính bàn mổ mà trước đây ông từng làm việc, được phẫu thuật bởi các đồng nghiệp cũ. Nhưng…… do thiết bị của bệnh viện địa phương không đủ, ông buộc phải chuyển viện sau khi tình trạng tương đối ổn định. Thế là cả nhà tôi chuyển đến Kinh Châu, đưa ông ấy vào bệnh viện tốt nhất cả nước.”
“Ông ấy điều trị ở đó sáu tháng, tròn sáu tháng, không lúc nào tôi không mong ông ấy mở mắt nhìn tôi một cái, dù là tức giận mắng tôi như trước đây cũng được. Nhưng ông ấy…… không làm được. Ông ấy đấu tranh trên giường bệnh nửa năm, rồi ra đi. Ông ấy là trụ cột của gia đình, là một người chồng, là ba của hai đứa bé. Ông ấy cứ thế ra đi, để lại một gia đình gần như bị vét sạch vì viện phí, một người vợ sức khỏe vốn không tốt, cùng hai đứa con vị thành niên.”

“Cuộc đời là thế đấy, một giây trước, mình còn là một đứa bé có thể tùy ý tùy hứng, tùy tiện làm nũng, tùy tiện nổi cáu, một giây sau, hiện thực ép mình phải trưởng thành ngay.”

“Ông ấy ra đi đột ngột, phản ứng đầu tiên của tôi khi đó là, không có ông ấy, với tình cảnh gia đình mình hiện tại, liệu tôi có thể tiếp tục đi học không? Liệu tôi có thể theo đuổi ước mơ của mình không? Sau đó, tôi mới hốt hoảng nhận ra, mình là một người anh trai, một đứa con trai, mình phải gánh vác gia đình này. Nhưng tôi phải gánh vác thế nào đây? Một thằng nhóc đến chuyện nhỏ nhặt trong trường còn không giải quyết được, làm sao gánh vác cả gia đình?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play