Thời gian thấm thoát đến giữa tháng tám, hôm nay là ngày thi đấu thứ năm của đại hội thể thao tỉnh, cũng là ngày cuối cùng của các môn điền kinh. Đổng Thạc theo đúng lời hẹn với em gái, xin nghỉ nửa ngày, vừa xử lý xong công việc buổi sáng liền lái xe đến sân vận động tỉnh, vừa kịp đến vào giờ nghỉ trưa.
Đổ xe xong rồi đi bộ đến khu vực nghỉ ngơi của vận động viên, từ xa Đổng Thạc đã thấy Đổng Sương huơ huơ giấy thông hành, sau đó dùng tay làm động tác bắt loa ý bảo bảo vệ cho anh vào rồi.
“Không tệ lắm, cuối cùng cũng không đến muộn.” Vừa kéo anh trai vào trong, Đổng Sương vừa vỗ cánh tay anh trêu chọc.
“Đã hứa với em, anh đã bao giờ thất hứa chưa?” Đổng Thạc không chút hổ thẹn đáp.
“A, nếu anh hỏi, anh đã bao giờ thực hiện lời hứa với em chưa, có khi em có thể trả lời đấy.” Đổng Sương không chút do dự vạch trần.
“Ồ, đây là Chuyển Tiếp à.” Đổng Thạc giả điếc trước lời câu nói như trách móc của em gái, tiện tay chỉ vào một cái logo để chuyển chủ đề: “Nghe nói đàn chị Lư của em làm việc ở Chuyển Tiếp phải không?”
Trước cách chuyển chủ đề gà mờ của anh trai, Đổng Sương khinh thường lườm một cái, nhưng vẫn thành thành thật thật không thẹn với linh hồn nhiều chuyện trong lòng, tiếp lời anh: “Đúng vậy. Chuyển Tiếp là công ty thể thao mạo hiểm liên tỉnh thậm chí toàn quốc mà, các cuộc thi lớn như đại hội thể thao tỉnh thường sẽ được tài trợ. Nghe nói tuyến đường việt dã năm nay cũng do bọn họ thiết kế, chị Lư hình như cũng có tham gia. Tuy rằng chị ấy luôn nói mình là nhân viên bình thường, nhưng em luôn cảm thấy chị ấy phải có chức vụ khá cao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT