Đổng Thạc do dự một lát, nghĩ tới nghĩ lui, vụ án ấy ngoài việc liên quan đến mình thì không có gì cần giấu giếm, nên anh trả lời: “Người thân của người liên quan đến vụ án ấy là một cụ già bảy tám mươi tuổi, có một đứa con trai khốn nạn, vợ mất sớm, lại còn mắc bệnh Alzheimer, tức là chứng mất trí nhớ tuổi già ấy. Sau vụ án ấy, ông cụ ấy không còn người giám hộ. Lúc đó tôi tìm mãi mới tìm được một người thân trực hệ vừa tròn mười tám tuổi của ông cụ……” Nghĩ rằng mình nói quá dong dài, anh lược bỏ phần ở giữa, trực tiếp nhảy xuống kết quả: “Nói chung, bà Trâu có chút quan hệ với ông lão đó.”

“Trâu…… Vậy à?” Lư Linh Vận gật đầu, không có phản ứng gì lớn, như thể vừa nghe một câu chuyện tầm phào nhạt nhẽo, còn từ “Trâu” vừa lỡ miệng thốt ra, chỉ là nói nhầm. 
“Anh là cựu sinh viên Đại học Y sao?” Cô đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Hả? Ừ, sao thế?”
“Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi.” Sau khi nhận được câu trả lời, Lư Linh Vân thu hồi ánh mắt đánh giá Đổng Thạc.
Sinh viên tốt nghiệp Đại học Y, trở thành cảnh sát. Còn nữa, “Trâu”, Tường Bình, một ông cụ mắc bệnh Alzheimer và đứa con trai khốn nạn gây tội. Trong đầu Lư Linh Vận xuất hiện hình ảnh một đôi bàn tay chai sạn và một gương mặt đầy nếp nhăn đen đúa vì phơi nắng lâu năm.
“Này, cẩn thận!” Đổng Thạc đột nhiên kéo Lư Linh Vận về phía mình, ngay sau đó, một chiếc xe đạp công cộng phóng nhanh qua chỗ cô vừa đứng.
“Chạy xe trong trường mà chạy như vậy, đã vậy còn chạy lên lối đi bộ, lại còn không thèm bấm chuông.” Đổng Thạc hơi khó chịu cau mày: “Còn cô nữa, thấy xe tới sao không tránh?” Nhưng Lư Linh Vận giống như đang thất thần, căn bản không nghe anh nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm hướng chiếc xe biến mất. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play