“Hí——”
Cổ tay của Giang Lăng vẫn còn bị Lâm Hi nắm chặt. Bị bóp đau, cậu hít vào một hơi lạnh, định rút tay lại, nhưng Lâm Hi không những không buông mà còn siết chặt hơn.
“Bạn trai?”
Lâm Hi lặp lại, Giang Lăng không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy giọng điệu của đàn anh rất kỳ lạ, như thể không muốn cậu có bạn trai?
Khoan đã, lẽ nào đàn anh hiểu lầm bạn trai của cậu là Tạ Tinh Nhiên?
“Cậu ấy... là một Omega rất đáng yêu.” Giang Lăng vắt óc bịa chuyện, “Bọn em quen nhau trên tinh võng, chắc là khoảng một tuần trước.” Để tránh lộ tẩy, vừa nói cậu vừa cố nặn ra nụ cười ngọt ngào như đang yêu say đắm.
“Nếu mọi chuyện thuận lợi, sau khi tốt nghiệp, em sẽ đến hành tinh của cậu ấy làm việc.”
Phòng ngủ im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Giang Lăng nghi ngờ không biết mình có nói sai gì không, mãi đến khi Lâm Hi mới chịu buông cổ tay cậu: “Vậy mấy dấu vết trên người em là do vị Omega đó để lại?”
“Vâng.” Giang Lăng trừng mắt nói dối, “Lần đầu gặp, cậu ấy... hơi kích động.”
Hơi kích động…
Hàng mi dài của Lâm Hi rủ xuống, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua môi thiếu niên. Nếu hắn không nhìn nhầm, thì cái gọi là “hơi kích động” kia hoàn toàn không chỉ đơn giản như vậy.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra cái vị “Omega” đó đã đè thiếu niên vào lòng, thô bạo để lại đầy dấu vết trên người, đến cả dái tai cũng không tha.
Hắn ngẩng mắt lên, đồng tử như có thủy triều đen ngòm dâng lên: “Nhưng Bạn Giang, không phải em từng nói thích anh sao?”
Lời vừa dứt, hơi thở của Giang Lăng khựng lại.
Xong rồi. Năm đó để thoát khỏi lũ quý tộc hay bắt nạt mình, cậu bám riết lấy đàn anh Lâm Hi, lâu dần phải tìm lý do cho hành vi như kẻ cuồng si đó.
Thế là cậu viết cho Lâm Hi một bức thư tình, lời lẽ chân thành, hèn mọn, biến mình thành một con chó trung thành chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy người trong lòng là đã mãn nguyện.
Nghĩ đến những câu văn sến súa tột cùng như “Anh là mặt trời duy nhất của em”, Giang Lăng xấu hổ đến muốn co rút cả ngón chân, hận không thể quay lại quá khứ xé nát bức thư đó.
Một pháo hôi công lại đi viết thư tình cho đại lão công, đụng trúng cả thuộc tính, còn gì sai trái hơn?
Nhưng giờ cậu phải xử lý cho tròn chuyện này. Nếu để đàn anh biết cậu tỏ tình chỉ để lấy hắn làm bia chắn, chắc chắn cậu sẽ bị tống vào ngục đen trước thời hạn.
“Em thực sự có thích anh, học trưởng.” Giang Lăng chột dạ cúi đầu, lắp bắp sắp xếp lời lẽ, “Nhưng... anh quá xuất sắc, em không dám...”
Cậu cố tình nghẹn ngào, giọng pha chút nức nở: “Em khó khăn lắm mới buông bỏ được. Xin lỗi, em không dám thích anh nữa.”
Cuốn tiểu thuyết não tàn vạn nhân mê mà cậu đọc cấp tốc mấy hôm trước cuối cùng cũng có ích, trong đó con chó trung tình cũng tỏ tình kiểu như vậy, Giang Lăng bê nguyên văn ra, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Hi, thầm thở phào.
Sắc mặt đàn anh cuối cùng cũng không còn khó coi. Theo logic bình thường, tiếp theo đàn anh sẽ tiếc nuối nói rằng hai người vốn không thể, rồi quay đi theo đuổi Tạ Tinh Nhiên.
“Thì ra là vậy.” Lâm Hi thở dài, xoa đầu thiếu niên, “Anh hiểu rồi, vậy em chia tay với Omega đó đi.”
Nụ cười của Giang Lăng cứng đờ, “Hả?”
Ngón tay thon dài của Lâm Hi ấn lên vai thiếu niên đang cứng đờ trên giường, ghé sát tai trắng như ngọc, mỉm cười nói:
“Bởi vì... anh cũng thích em.”