【Các chỉ số đều bình thường, quá trình điều trị sắp kết thúc...】

【Năm, bốn, ba...】

Giọng nữ điện tử vừa dứt, Giang Lăng vừa đúng lúc mở mắt ra.

Cậu cử động tay chân, một mùi hương ấm áp vấn vương theo cánh cửa khoang điều trị trên đỉnh đầu mở ra, tản mát trong không khí. Ống hình trụ không rõ tên quấn quanh cánh tay cậu, cũng tự động co lại khi cậu tỉnh dậy.

Giang Lăng ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng lại, cậu đang nằm bên trong một khoang điều trị, so với khoang điều trị công cộng kém chất lượng luôn nồng nặc mùi tanh tưởi, cái dưới thân cậu rõ ràng là khoang điều trị tư nhân cao cấp đắt tiền.

Cậu chưa bao giờ thoải mái đến vậy, mỗi tấc da thịt đều tắm trong dòng nước ấm áp, ngay khi Giang Lăng muốn nhắm mắt ngủ thêm một giấc, ký ức vụn vặt ùa về.

Tinh thần lực mất kiểm soát... phòng tắm... Tạ Tinh Nhiên…

Những hình ảnh kỳ lạ lần lượt hiện lên trong đầu, sắc mặt Giang Lăng càng lúc càng trắng bệch.

Xong rồi xong rồi, thụ chính vạn người mê không biết tại sao tinh thần lực mất kiểm soát, vậy mà giữ cậu lại hôn một hồi, nếu không phải cậu giữ chặt quần áo, cậu thật sự nghi ngờ Tạ Tinh Nhiên muốn…

Khoan đã, cậu vô duyên vô cớ hôn mê, vậy ai đã đưa cậu đi rồi bỏ vào khoang điều trị này?

Giang Lăng cố gắng hồi tưởng, cuối cùng trong ký ức, khuôn mặt của người đi ngược chiều vẫn luôn mơ hồ, chỉ nhớ mùi hương trên người người đó dường như đã ngửi thấy ở đâu đó…

Nhưng rốt cuộc là ai, Giang Lăng nghĩ mãi vẫn không ra, tư duy như bị thứ gì đó cản trở, cậu chỉ có thể quy cái cảm giác quen thuộc này cho ảo giác.

Bị một người lạ đưa đến một nơi xa lạ, lần này thật sự không thể tiếp tục hưởng thụ nữa rồi. Giang Lăng ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, một khoảnh khắc kinh ngạc chiếm trọn con ngươi.

So với căn phòng dân thường giá rẻ cậu đã quen ở, sự xa hoa của căn phòng này khiến người ta kinh ngạc, vách đá được lát bằng đá ô mực ngàn vàng khó cầu, mái vòm vàng vẽ mười hai vị thần tượng trưng cho sự thuần khiết, những viên pha lê tím khảm trên tường phát ra ánh sáng mờ ảo.

Giang Lăng ngây người, cẩn thận lật người xuống giường, dưới chân là tấm thảm nhung dày, mềm mại như da em bé.

Vậy đây... rốt cuộc là đâu?

Giang Lăng mơ hồ đi vài bước, cảm giác chua xót đột nhiên trào lên từ sâu trong cơ thể khiến cậu không thể không quỳ xuống, cùng lúc đó, giọng nam quen thuộc dịu dàng vang lên sau lưng.

“Bạn Giang, em đỡ hơn chưa?”

Giang Lăng đột ngột quay đầu lại.

Thanh niên mặc đồng phục học viện trắng vàng, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất ôn hòa thanh tú, ai nhìn vào cũng cảm thấy đây là một người rất dễ gần.

Giang Lăng khó tin mở to mắt: “Học... học trưởng Lâm?”

Lâm Hi, nhân vật phong vân của bộ Tư Chính đại học Đế quốc, thành tích xuất sắc, Alpha đỉnh cấp có tinh thần lực cao tới cấp SS, cha là viện trưởng viện kiểm sát Đế quốc, việc hắn ta kế thừa chức vị của cha mình trong tương lai đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Một người tốt như học trưởng Lâm, cứu cậu cũng không có gì lạ, nhưng giao tình của họ chưa tốt đến mức này thì phải…

Giang Lăng chậm chạp chớp mắt, nhưng ngay sau đó cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lưng lập tức lạnh toát.

Lâm Hi là một trong những công theo đuổi Tạ Tinh Nhiên trong tiểu thuyết!

Tình yêu của học trưởng ôn nhu kiềm chế và đóa hoa trên đỉnh núi cao thật sự rất đáng yêu, nhưng theo diễn biến cốt truyện ban đầu, sau khi cậu cưỡng ép Tạ Tinh Nhiên thất bại, Lâm Hi chính là đại lão công ném cậu vào ngục tối, khiến cậu sống không bằng chết!

Chân Giang Lăng mềm nhũn.

Tuy rằng tình tiết cưỡng ép căn bản chưa xảy ra, nhưng không lâu trước Tạ Tinh Nhiên mới mất kiểm soát tinh thần lực, nếu Lâm Hi biết Tạ Tinh Nhiên hôn cậu, chắc chắn sẽ ghen tuông bùng nổ, không chừng sẽ xé cậu thành tám mảnh ngay tại chỗ.

Pháo hôi công không có nhân quyền!

“Bạn Giang, sắc mặt em rất tệ.”

Giang Lăng theo bản năng ngẩng đầu, Lâm Hi đã đi đến trước mặt, đầu ngón tay thon dài mát lạnh nâng cằm cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em không khỏe ở đâu sao?”

Bốp…

Không khí lập tức ngưng trệ, Giang Lăng ngẩn người một lúc lâu mới nhận ra, cậu đã hất mạnh tay Lâm Hi ra.

Giang Lăng vụng trộm liếc nhìn học trưởng Lâm, quả nhiên, khí tức của Lâm Hi lạnh xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, rũ mắt xuống dường như đang suy nghĩ nên xử lý cậu như thế nào.

"Xin lỗi." Giang Lăng cúi đầu nhận thua trước, “Vừa nãy đầu em hơi choáng...”

“Không sao.”

Lâm Hi nhếch môi cười, như thể đã trở lại làm học trưởng ôn nhu, hắn ta đưa tay ra, ôn hòa nói: “Dưới đất lạnh, em đứng lên trước đi.”

Đó là một đôi tay khớp xương rõ ràng, được cắt tỉa sạch sẽ như tác phẩm nghệ thuật, nhưng trong mắt Giang Lăng lại biến thành một vấn đề nan giải.

Theo lẽ thường mà nói, ý nghĩa của việc một người đưa tay ra rõ ràng là muốn người kia nắm tay hắn ta đứng dậy, nhưng nếu người này là học trưởng Lâm…

Có phải cậu vừa nắm lấy, học trưởng sẽ thuận thế bẻ gãy cổ tay cậu, nhưng nếu cậu tự đứng dậy, học trưởng có cảm thấy cậu không nể mặt anh ta hay không.

Thôi vậy, không nể mặt thì không nể mặt vậy, dù sao cũng tốt hơn bị bẻ gãy cổ tay.

“Ha ha, học trưởng khách sáo quá, em tự mình được rồi.”

Giang Lăng cười gượng hai tiếng rồi định tự đứng dậy, nhưng giây tiếp theo, hành động của học trưởng Lâm khiến cậu hoàn toàn biến thành một tảng đá cứng ngắc.

Cổ tay cậu bị giữ chặt kéo mạnh lên, cậu lảo đảo vài bước ngã vào lòng Lâm Hi, mùi hương thanh khiết sạch sẽ như suối tuyết lại lần nữa vây quanh chóp mũi.

Lâm Hi giữ gáy Giang Lăng không cho cậu lùi lại, ánh mắt lướt qua cổ trắng nõn thon dài của Beta, sau khi được khoang điều trị chữa trị, những vết hôn đáng ghét đã biến mất không dấu vết, chỉ có đôi môi đỏ ửng khác thường chứng tỏ khi hắn nhặt được Giang Lăng, người này chật vật đến mức nào.

Quần áo bị xé rách, ngay cả cổ tay cũng có vết cắn, dấu ngón tay trên bắp chân, nước mắt đầy mặt…

Quá tệ.

Lâm Hi rũ mắt, nhìn thiếu niên rõ ràng đang hoảng loạn, nhẹ nhàng nói, “Bạn Giang, tôi rất lo cho em, hy vọng em có thể giải thích, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trước đó.”

Hắn rõ ràng vẫn đang mỉm cười, nhưng con ngươi đã mất đi nhiệt độ.

“Người đó, là ai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play