Nam chính này, chắc là đầu óc có vấn đề rồi!

【Giờ thì biết phản diện ba ba của tôi tốt thế nào rồi chứ!】Hệ thống rác tranh thủ thời cơ tẩy não cho Đường Hoan.

Biết phản diện boss tốt đến mức nào không hả!

Nếu biết rồi thì đừng có làm loạn nữa có được không!

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Đường Hoan nhẫn nại gạt Cố Lung sang một bên, bắt đầu rửa bát, giọng nói mang theo vẻ chân thành tha thiết.

“Trước kia tôi còn nuôi nổi cậu, nhưng cậu nghĩ kỹ xem, với khẩu phần ăn và chi tiêu của cậu, tôi nuôi một đứa nhóc lớn tồng ngồng như vậy, dễ lắm à? Giờ tôi không nuôi nổi nữa, nên cũng đến lúc nên chia tay rồi.”

Đường Hoan nói dối một cách đầy nghiêm túc.

Không ngờ Cố Lung lại thật sự suy nghĩ một lúc, nghiêm túc tự kiểm điểm lại lượng ăn của mình, phát hiện A Hoan nuôi mình đúng là không dễ dàng gì.

“Vậy sau này anh ăn ít lại… em đừng đuổi anh đi, được không?” Cố Lung cẩn thận kéo nhẹ góc áo của Đường Hoan, giọng nói mang theo vài phần lấy lòng. 

Đường Hoan cảm thấy mình thật sự cạn lời.

Cô tưởng mình đã ngốc rồi, không ngờ Cố Lung còn ngốc hơn cô nữa!

Một đứa trẻ đầu óc thiếu dây kiểu này, rốt cuộc là đã phải chịu đả kích lớn đến mức nào, mới có thể trưởng thành thành một nam chính đủ sức đối đầu với phản diện boss Cố Dịch trong tương lai?

Tôi mẹ nó thật sự là vì cậu ăn nhiều quá nên mới đuổi cậu đi à?

Tôi mẹ nó chỉ đơn giản là muốn đuổi cậu đi thôi đó!

“A Hoan… đừng đuổi anh đi mà, được không…”

Cố Lung như một con chó con bám riết không buông, cứ thế nũng nịu không ngừng.

Cậu giống hệt như một đứa trẻ, chỉ bằng một chút bốc đồng, đã có thể thề non hẹn biển với một người phụ nữ.

Rất đơn thuần trong sáng, mà cũng chính vì sự đơn thuần đó, mới có thể lay động một cô gái từng trải như Nam Hoan. Nhưng cũng chính vì sự đơn thuần đó, lại tự tay đưa đoạn tình cảm này đến đường cùng.

Nguyên chủ Nam Hoan không thể nào chỉ vì Cố Dịch thỉnh thoảng chìa tay giúp đỡ, thỉnh thoảng thể hiện vài phần phong độ quý ông, là đã yêu anh ta không màng tất cả.

Dù trong cốt truyện, chưa từng có mô tả gì về tâm lý của pháo hôi như Nam Hoan.

Nhưng Đường Hoan gần như có thể đoán ra, vì giữa họ có điểm tương đồng.

Cố Dịch cho rằng mình đã nắm được Nam Hoan – kiểu phụ nữ hám danh hám lợi – trong lòng bàn tay. Nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, Nam Hoan cũng đang lợi dụng anh ta, để hoàn toàn dập tắt hy vọng trong lòng Cố Lung, khiến cậu quay trở lại với cuộc sống giàu sang vốn dĩ thuộc về cậu.

Cố Lung tiếp tục làm nũng hết sức.

Đường Hoan thì không nói thêm lời nào nữa.

Hai người tuy sống cùng một chỗ, nhưng rõ ràng nguyên chủ Nam Hoan thực sự rất trân trọng cậu thiếu niên đã dốc hết nhiệt huyết vì mình này, chưa từng ngủ chung giường với cậu.

Cô đang cho cậu cơ hội hối hận, đang cho cậu cơ hội để từ từ trưởng thành, chứ không dùng thể xác để giữ cậu lại.

Yêu một người không thể cho mình cảm giác an toàn, thật sự đáng sao?

Sự hy sinh không cầu báo đáp như thế này, thật sự đáng sao?

Tối hôm đó nằm trên giường, Đường Hoan thấy hơi tò mò.

Sáng hôm sau, Đường Hoan lại tiếp tục đi quay phim với đoàn.

Cố Lung lén lút chuồn ra khỏi nhà, xuất hiện trước một hội quán cực kỳ kín đáo.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện A Hoan nói đang thiếu tiền xài, cậu lại cắn răng, không do dự mà bước vào hội quán.

“Cậu vừa nói gì?” Cố Dịch vừa cúi đầu xem kịch bản, vừa hỏi hờ hững mà không thèm ngẩng đầu lên.

“Em nói em đang rất cần tiền! Aiya anh ơi, anh cho em ít tiền đi mà!”

Nhị thiếu gia nhà họ Cố từ trước tới giờ chưa từng mặt dày đi xin tiền người khác bao giờ, lần đầu mở miệng, mặt đỏ tới tận cổ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play