Mọi người trong đại viện đều chỉ trỏ bàn tán, thật ra cũng chẳng có ác ý gì.
Chỉ là thấy có chút tiếc nuối mà thôi.
Nhưng Thẩm Phương thì lại không nghĩ vậy, bà ta cho rằng mọi người đều đang cười nhạo mình sau lưng!
Thế là túm lấy tóc Đường Hoan, vừa giật vừa khóc mắng:
“Đồ sao chổi vô dụng, từ khi mày sinh ra, tao chưa từng có một ngày yên ổn!”
“Bảo mày đừng đi học, đừng đi học, mà mày cứ cố đi! Bây giờ hay rồi, cả cái đại viện này đều biết mày là đứa điếc!”
“Mày ngoài làm tao mất mặt ra thì còn biết làm gì nữa hả? Số tao sao mà khổ thế này trời ơi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play