Đường Hoan trong lòng cười nhẹ.

Quả nhiên cái thân phận “diễn viên phim cấp ba” vốn dĩ đã là cái tội.

Dù cô chẳng đụng chạm gì đến ai, bọn họ vẫn có thể đứng trên cái gọi là đỉnh cao đạo đức mà giẫm cô một cái, như thể làm vậy sẽ khiến linh hồn họ cao quý hơn.

Đường Hoan bắt đầu cảm thấy có chút kích động.

Cô phát hiện ra, từ khi đến thế giới này, xuất thân của nguyên chủ Nam Hoan và cô có vài điểm tương đồng, khiến tính khí của cô ngày càng trở nên khó kiềm chế.

Bản tính dường như không che giấu nổi nữa rồi.

Lẽ ra, cô vốn là kiểu người rất nhịn. Trừ khi bị đánh, bị đánh rồi thì mới đánh lại.

Còn bây giờ…

Cô thực sự có chút “yếu lòng”.

Ai mà tự dưng mắng cô một câu…

Lão tử sẽ đấm người! Đấm không lại thì cầm gạch phang chết luôn!

Không ổn rồi, cái kiểu suy nghĩ này… thật sự rất nguy hiểm!

Đường Hoan nhìn qua đội hình bên kia, vẫn còn lưỡng lự xem có nên một mình cân hết đám kia hay không dù gì cũng chẳng có mấy phần thắng.

Ai ngờ Sad đã chống nạnh, giơ ngón tay lan hoa, xông thẳng đến trước mặt mấy cô nàng kia, như thể bật chế độ súng liên thanh, bắt đầu một màn mắng chửi không phân biệt mục tiêu…

“Cả đám vừa xấu vừa vô dụng, ngoài việc dìm người khác ra thì còn biết làm gì hả?!”

“Nhìn cái mặt mấy người kìa, chua ngoa đanh đá, mắt lồi mày xệ, miệng thì như chậu máu, lúc nào trông cũng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Low tới vậy, còn đòi chê ai low?!”

“Diễn viên phim 18+ thì sao? Nghệ sĩ nhà tôi dáng đẹp, có hàng có họ, dám mặc dám cởi. Có giỏi thì tụi bây lột hết đồ ra đứng giữa sảnh cho người ta ngắm thử xem, chắc mấy lớp phao mỡ cũng đủ dìm chết người rồi!”

“Ghen tị thì cứ nói mẹ là ghen tị đi, cứ mở miệng ra là ‘tôi không phải ghen tị đâu nha’. Không ghen tị mà tự dưng mắng nghệ sĩ nhà tôi làm gì?”

“…”

“Xấu mà còn thích gây chuyện!”

Cuối cùng, sau một tràng sỉ vả khô cả miệng, Sad dùng một câu đanh thép để tổng kết lại, rồi kiêu ngạo nghiêng đầu rời đi.

Màn công kích không phân biệt đối tượng này thật sự đâm trúng tim đen!

Mắng người mà không thèm quan tâm đối phương có chịu nổi không!

Gặp đứa nào yếu vía một tí chắc là tức chết tại chỗ!

Mà điều kinh khủng hơn cả là người ta mắng nhau thường là mặt lạnh, nghiêm túc, hoặc đằng đằng sát khí.

Sad thì khác, mở miệng chửi là tay chân múa may, ngón tay lan hoa chỉ trỏ, biểu cảm khuôn mặt thì sinh động như diễn kịch.

Sát thương tối đa!

Chửi xong, Sad mới hài lòng thong thả rời khỏi tòa nhà Tinh Ngu.

Vừa hít một hơi gió xuân ngoài trời, Sad vừa văn nghệ sến súa nói: “Xa được mấy bà bẩn bựa đó, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn.”

Đường Hoan có chút nhìn Sad bằng con mắt khác.

Tuy là ẻo lả, mắc bệnh công chúa, lại hay mê trai mộng mơ, mồm miệng cũng cay nghiệt không vừa, nhưng ít ra hắn là người biết bảo vệ nghệ sĩ của mình.

Đường Hoan để ý thấy, lúc Sad phản công đám người kia, gần như toàn bộ lời lẽ đều là đứng ra bênh vực cô.

Có lẽ vì bản thân hắn cũng từng bị hiểu lầm bởi cái vẻ ẻo lả của mình, nên mới dễ cảm thông với thân phận “diễn viên cấp ba” như cô.

Cái tên ẻo lả trông như đầu óc có vấn đề này… có khi lại là người nhìn thấu đời nhất, sống tự tại nhất.

Như Sad từng nói mối quan hệ giữa người đại diện và nghệ sĩ, chính là quan hệ cá với nước.

Người đại diện phải biết nghệ sĩ mình sống ở đâu, quen nếp sinh hoạt ra sao gần như làm bảo mẫu bán thời gian cũng không sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play