“Cô có biết bây giờ trên mạng người ta đang mắng cô thế nào không? Cô không thể sống đàng hoàng một chút sao?”

Cố Lung cũng không hiểu vì sao miệng mình lại nói ra những lời cay độc đến thế.

“Người ta đều nói cô là cái xe buýt công cộng, là…”

Tổ cha cậu!

Đường Hoan còn chưa để Cố Lung nói xong câu, đã vụt một cái đứng bật dậy, đi tới trước mặt cậu, vung tay tát thẳng một cái như trời giáng.

Mẹ nó chứ!

Trẻ con đúng là phiền thật!

Không tát cho một phát thì đúng là không xứng với lương tâm mình!

“Tôi là cái gì? Lặp lại câu vừa rồi xem!”

Đường Hoan nữ vương chính hiệu gương mặt lạnh băng, giọng điệu bình thản nhưng sát khí rợn người.

Cố Lung lập tức tỉnh táo sau cái tát, bối rối nhìn Đường Hoan, tay chân luống cuống.

“A Hoan, anh… anh…”

Bây giờ chính bản thân cậu cũng muốn tự tát mình mấy cái. Vừa nãy sao lại nói ra mấy lời độc địa như thế chứ?

Cậu đúng là bị ma ám rồi!

Bốp! Đường Hoan lại giáng thêm một cái nữa.

“Tôi bảo cậu lặp lại lần nữa, cậu không nghe thấy à?”

Cái tát này, không phải vì cô, mà là thay nguyên chủ Nam Hoan mà đánh.

Cậu từng hứa với cô ấy điều đẹp đẽ nhất, nhưng lại luôn coi cô như đứa trẻ, mãi chẳng chịu trưởng thành. Đến khi có chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là đứng về phía cô, mà là trở mặt chỉ trích cô.

Diễn viên Nam Hoan, có thể chịu được vô số lời nhục mạ từ thiên hạ, nhưng không chịu được ánh mắt khinh miệt và lời sỉ nhục từ người thân cận nhất.

“Anh sẽ không nói nữa đâu, anh thề sẽ không bao giờ nói mấy lời tổn thương như vậy nữa!”

Cố Lung liên tục lắc đầu, ra sức lắc đầu.

Mặt cậu đau lắm, A Hoan đánh hoàn toàn không nương tay.

Một bên thì cảm thấy tội lỗi, một bên lại cực kỳ ấm ức.

Mặc dù vừa nãy cậu nói lời tổn thương là không đúng, nhưng A Hoan cũng không nên ở đoàn phim mà…

Nghĩ đến đây, cậu nhóc này bỗng nhiên ngồi xổm xuống đất bật khóc.

Hai tay ôm đầu, dáng vẻ vừa tủi thân vừa bất lực.

“Anh sẽ không bao giờ nói những lời tổn thương em nữa… Nhưng em cũng không nên ở đoàn phim tình tứ với mấy gã đàn ông khác chứ!”

“Em đâu biết anh buồn đến thế nào, em đâu biết anh ghen đến mức nào!”

“Anh làm việc ở công trường bao nhiêu ngày qua, chỉ để có thể nuôi được em… Vậy mà trên mạng người ta nói em vì muốn nổi tiếng mà đi quyến rũ đàn ông!”

Tay Cố Lung đầy vết phồng rộp, nhìn đến là thấy đáng thương.

Đường Hoan thở dài, bất đắc dĩ.

Nói một hồi rồi lại khóc, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Cô đành đưa tay kéo cậu đứng dậy, rồi lấy hộp y tế ra, dùng kim đâm từng cái một để xì nước trong các vết phồng rộp của Cố Lung.

“Cố Lung, cậu có biết tại sao trước kia tôi lại nói chúng ta không hợp nhau không?”

Nhị thiếu Cố lập tức cảnh giác, trong lòng hoảng loạn chẳng lẽ A Hoan giận rồi, lại muốn chia tay sao?

Nhưng Đường Hoan hoàn toàn không có vẻ gì là giận dữ, ngược lại, vẻ mặt rất bình thản.

“Cố Lung, tuy cậu luôn miệng nói mình không còn là trẻ con, rằng cậu đã hiểu thế nào là yêu một người phụ nữ. Nhưng với cậu, tôi chỉ là một phút bồng bột bị vẻ đẹp mê hoặc thôi.”

“Không phải vậy đâu…” – Cố Lung cuống cuồng định phản bác.

“Thật lòng thích một người, không chỉ là muốn ở bên nhau từng giờ từng phút hiện tại, mà là muốn cùng người đó đi hết cả đời.”

“Yêu một người, sẽ xuất phát từ tận đáy lòng mà thương xót cô ấy, tin tưởng cô ấy, hết lòng lên kế hoạch cho tương lai của cả hai.”

“Sẽ muốn hiểu về quá khứ của cô ấy, thật sự bước vào trái tim cô ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play