Nhưng khi nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xổm dưới đất, tay cầm hộp cơm dùng một lần màu trắng, xách cái đùi gà ăn ngấu nghiến như hổ đói, Cố Dịch không nhịn được mà khóe mắt co giật.
Thô tục quá mức…
Ảnh đế Cố là một người cực kỳ kỹ tính và kén chọn.
Vừa nhìn thấy cô gái này thô tục như vậy, anh liền bắt đầu hoài nghi bản thân, thật sự phải làm theo kế hoạch ban đầu sao?
Cảm giác có hơi xuống tay không nổi.
Cố Lung bị mù à?
Loại hàng thế này mà cũng nhìn trúng được!
Trong chốc lát, Cố Dịch có chút tâm trạng phức tạp.
Đường Hoan cảm thấy có người đang nhìn mình, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy Cố Dịch mỉm cười dịu dàng với cô, lễ độ và nhã nhặn hết mức.
Ảnh đế đúng là ảnh đế, chỉ một nụ cười thôi cũng khiến người ta sinh thiện cảm.
Dù sao thì… ảnh đế đấy, lại còn gần gũi như vậy! Đó là suy nghĩ của đa số người.
Còn suy nghĩ của Đường Hoan thì là…
Diễn xuất của tên này đúng là đỉnh thật!
…
Cố ảnh đế rất tự tin vào sức hấp dẫn của mình, đã hơn nửa tháng vào đoàn phim, vẫn chưa đến lượt diễn cảnh đối đầu với Đường Hoan.
Cố Dịch cũng không gấp, chỉ thỉnh thoảng khi gặp Đường Hoan, thì khẽ cười với cô một cái, không làm thêm động tác gì.
Theo lý thì như vậy đã đủ rồi.
Bởi vì trong tình huống bình thường, những cô gái tự luyến hay nghĩ mình đặc biệt sẽ tưởng rằng chính mình đã thu hút được sự chú ý của anh.
Cố Dịch luôn chờ Đường Hoan chủ động tìm tới.
Thế nhưng Đường Hoan…
Trong mắt Đường Hoan, có lẽ anh còn không bằng hộp cơm có cái đùi gà mỗi ngày.
Cố Dịch bắt đầu thấy bực.
Một minh tinh hạng xoàng, chẳng phải đáng lý nên bất chấp thủ đoạn để trèo cao sao?
Tại sao mãi chẳng có hành động gì?
Cố Dịch tưởng là cách này không hiệu quả, thế là lúc vô tình gặp nữ chính của bộ phim, anh lại dùng chiêu cũ mỉm cười với cô ta một cái.
Kết quả nửa đêm, cửa phòng đã bị gõ, nói là muốn tìm tiền bối Cố để trao đổi kịch bản!
Cố Dịch u sầu: " … "
Quỷ xấu xí!
Ai thèm trao đổi kịch bản với cô!
Lúc đó, Đường Hoan vừa lén ra ngoài ăn một bữa đồ nướng khuya về, tình cờ thấy được cảnh Cố Dịch bị người ta gõ cửa phòng.
Cô nữ chính vốn ngày thường cứ như lỗ mũi hướng lên trời, nhìn thấy cô là hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, như sợ bị dính phải virus, nay lại mặc váy ngủ lụa hai dây, cố chen vào phòng Cố Dịch.
Cố Dịch vừa muốn chặn người ta lại, vừa chê bẩn không dám đụng vào, tay chân luống cuống, bộ dạng hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần.
Đường Hoan…
Cố nhịn cười đến mức khóe miệng giật giật.
Còn phải giả vờ như không thấy gì, cúi đầu mở cửa phòng mình thật nhanh rồi chui vào.
Khóe mắt của Cố Dịch đã liếc thấy cô ngay khi cô vừa xuất hiện.
Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy người phụ nữ đó hình như vừa rồi đang cười nhạo mình!
Cố Dịch mặt lạnh đuổi cô nữ chính nửa đêm đòi bàn kịch bản ra ngoài, sau đó tắm lâu đến mức không biết bao lâu, nằm trên giường mãi mà không ngủ được, trong lòng cứ vướng vướng, thế nào cũng thấy khó chịu!
Đường Hoan cười đến lăn lộn trong chăn, “Haha, cười chết mất!”
“Cố tiền bối, em muốn bàn chút kịch bản với anh, chúng ta vào phòng nói chuyện kỹ hơn nhé!”
“Không được!”
“Khuya rồi, không tiện!”
“Cút ra ngoài! Cô đừng có động tay động chân!”
Đường Hoan một mình đóng hai vai, bắt chước lại cảnh giữa Cố Dịch và nữ chính trong phòng.
“HAHAHA, đúng là combo từ chối ba lần liên tiếp! Chết mất, tôi cười không nổi nữa rồi!”
Đường Hoan cười đến mặt co giật, ảnh đế Cố mà lại có cái bộ dạng sợ phụ nữ như hổ vậy, chẳng lẽ là… không làm ăn được?