“Thần thiếp… tạ ơn long ân thánh thượng!”
Giọng Đôn tần khàn đặc run rẩy, nàng thuận theo lễ nghi dập đầu. Song ngay khi trán sắp chạm nền gạch lạnh lẽo, nàng ta mới chợt bừng tỉnh!
Lý Thường Đức vừa hô không phải “Vương tần”, mà là… “Đôn tần”!
Mất đi phong hiệu là nỗi nhục thấu xương như bị lột bỏ lớp y phục cuối cùng, trần trụi phơi bày sự ruồng rẫy nơi thánh tâm.
Từ khi bị tước chữ “Đôn”, bao nhiêu đêm dài trong thâm cung, nàng ta thao thức khôn nguôi.
Nàng ta đã phí hết tâm cơ, dốc đủ thủ đoạn, lúc thì ra mặt lấy lòng, lúc thì khúm núm cầu xin. Chỉ mong thánh thượng rủ chút từ tâm, trả lại cho nàng chữ “Đôn” – biểu tượng của ân sủng và vinh quang.
Nhưng hết lần này đến lần khác, chờ đợi của nàng ta chỉ hóa thành tuyệt vọng thẳm sâu, nhục nhã khắc cốt ghi tâm…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT