Chương 002: Tên khốn nạn!

Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, giống như bị xe cán qua vậy.

Cảnh tượng tối qua, tất cả đều ùa về trong đầu, tôi giật mình ngồi bật dậy khỏi giường.

Chăn trên người tuột xuống, lộ ra cơ thể trần trụi với những vết tích đầy mình.

Vừa quay đầu đã thấy người đàn ông hôm qua nằm bên cạnh.

Tôi... tối qua mình đã... Đây là lần đầu tiên của tôi, điều quan trọng là đối phương lại là đàn ông, tôi... chỉ muốn chết quách cho xong.

Đồng hồ trên tường chỉ năm giờ rưỡi.

Nửa tiếng nữa tôi sẽ biến lại thành đàn ông, dù thế nào cũng không thể để người này biết được thể chất đặc biệt của mình, nếu hắn báo cảnh sát, tôi sẽ bị bắt vào viện nghiên cứu mất.

Tôi vội vàng xuống giường, vừa chạm đất hai chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã, may mà kịp thời vịn vào mép giường. Tôi cầm quần áo lên, từng bước từng bước lê vào phòng tắm, mặc quần áo vào rồi ngồi phịch xuống bồn cầu, thầm đếm thời gian trong lòng, một phút, mười phút, nửa tiếng...

Tôi nhìn vào gương, cơ thể biến đổi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chưa đầy ba mươi giây, tôi đã biến thành một người đàn ông bình thường.

Những khó chịu trên người biến mất hoàn toàn, kể cả những vết hôn kia, cũng không thấy tăm hơi.

Tôi chỉnh trang lại một chút rồi ra khỏi phòng tắm, vừa hay thấy người đàn ông kia cũng mặc quần áo xong bước ra khỏi phòng. Hắn thấy tôi thì hơi ngẩn người, sau đó đảo mắt nhìn quanh phòng, như đang tìm kiếm gì đó. Tôi khẽ nhếch môi, cười hỏi: "Anh đang tìm gì vậy?"

Hắn nhíu mày, nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh: "Cô gái tối qua đâu?"

"Cô gái? Cô gái nào? Ồ!" Tôi vội vàng cười trừ, đánh trống lảng: "Cái đó... ha ha ha, đây là nhà tôi, không có cô gái nào cả, có phải anh nằm mơ rồi không?"

Vừa nói tôi vừa đi đến tủ lạnh, rót cho mình một cốc sữa chua, quay lưng về phía hắn, không để hắn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của mình.

Chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Nằm mơ? Mình lại nằm mơ thấy chuyện đó sao?"

Không biết hắn có tin hay không, dù sao sau đó hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, thậm chí còn chưa đánh răng đã mở cửa rời đi, tôi còn chưa kịp hỏi tên hắn.

Trong lòng tức giận, tôi chịu thiệt lớn rồi, mà còn không thể nói ra sự thật, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt! Nếu biết kết quả thế này, hôm qua có đánh chết tôi cũng không vào cái hẻm đó.

Bây giờ nói gì cũng vô dụng rồi, chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể mong nhanh chóng quên chuyện này đi, người đàn ông kia chắc cũng chỉ coi như một giấc mơ thôi.

Tạm gác lại tâm trạng, tôi đi làm.

Nhưng không hiểu sao, đầu óc tôi cứ mãi nghĩ về chuyện tối qua, làm việc gì cũng không tập trung, đúng lúc này, lãnh đạo cấp cao của công ty hiếm khi gặp mặt lại đến.

Trưởng phòng của chúng tôi bảo tôi đi pha trà rót nước, rõ ràng là cố tình gây khó dễ cho tôi, công ty có lễ tân chuyên nghiệp, vậy mà ông ta lại sai tôi làm. Rõ ràng là coi tôi như súc vật, dùng để mua vui cho ông ta, dã tâm của ông ta người qua đường không biết, lẽ nào tôi không biết?

Ông ta luôn thích Hiểu Vân, nhưng vì Hiểu Vân là bạn gái của tôi nên luôn nhằm vào tôi.

Tức thì tức, nhưng ai bảo tôi có tinh thần làm việc chăm chỉ cơ chứ! Trà vẫn phải rót, đúng lúc tôi bưng khay trà đi qua chỗ trưởng phòng, ông ta lại cười nhạo tôi, cố tình vẹo chân một cái. Tôi muốn dừng lại cũng không kịp nữa, chỉ có thể bị vướng chân, khay trà trên tay nghiêng về phía trước, tôi vội vàng giữ lấy khay trà, nhưng phần lớn nước trà đã đổ hết lên người lãnh đạo cấp cao.

Xong rồi!

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi, lần này xong thật rồi!

"Lâm Mạt! Anh ăn cái gì vậy!" Trưởng phòng mặt đen lại đứng lên chỉ vào tôi mắng.

Càng mắng càng khó nghe, mấy vị lãnh đạo bên cạnh cũng chỉ đứng nhìn.

Tôi sao có thể chịu được loại uất ức này? Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng tôi lại rơi vào tay trưởng phòng, ông ta nhất định sẽ không để tôi yên, bị đuổi việc gần như là chắc chắn, đã như vậy thì tôi cũng không cần phải nhẫn nhịn nữa.

"Lão tử không làm nữa! Mẹ nó anh tự đi pha trà rót nước đi!"

Ném khay trà lên người trưởng phòng, trên đó còn sót lại chút nước trà, vấy bẩn hết người trưởng phòng, lòng hả hê không ít, "Ăn cứt đi !"

Quay người một cách soái khí, trở về bàn làm việc của mình cầm túi xách, rời đi.

"Lâm Mạt!"

Nghe thấy tiếng gọi, người tôi khựng lại, máy móc quay đầu, nhếch mép cười, "Hiểu Vân..."

"Anh thật sự không làm nữa sao?" Cô ấy do dự nhìn tôi, dường như còn muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra miệng.

Tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy, rõ ràng không thích nhưng vẫn ở bên cô ấy, những lời chia tay, tôi lại không thể nói ra miệng, sợ làm tổn thương cô ấy. Không chia tay lại lãng phí thời gian của cô ấy, có lẽ tôi đi rồi sẽ tốt hơn, đến lúc đó tình cảm của cô ấy dành cho tôi nhạt dần, có thể sẽ chủ động nói chia tay với tôi.

Thở ra một hơi, nhìn thẳng vào Hiểu Vân, "Hiểu Vân, cho dù tôi có muốn tiếp tục làm ở đây, người nào đó cũng sẽ không để yên, cứ như vậy đi, tôi đi đây."

Hiểu Vân muốn giữ tôi lại, nhưng lại rụt tay về, cười nói, "Em sẽ giúp anh để ý xem có công việc tốt nào không, anh về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi."

"Không cần đâu, anh tự tìm việc làm vậy."

Về đến căn hộ nhỏ của mình, tính toán xem mình còn bao nhiêu tiền tiết kiệm, đến cả đồng một, năm hào cũng không bỏ qua, tổng cộng lại cũng chỉ còn hơn một vạn tệ, tiền thuê nhà một tháng đã hết một nghìn tệ rồi.

Làm việc vất vả mười năm, mà vẫn ra nông nỗi này, cũng coi như là một loại kỹ thuật rồi...

Phải nhanh chóng tìm việc làm thôi.

Thực tế luôn tàn khốc như vậy, ba ngày trôi qua, phỏng vấn sáu lần, không lần nào thành công, tôi muốn xuống dưới khu dân cư gào thét một trận, nhưng lại sợ bị người trên lầu ném chai nước khoáng xuống...

Hôm nay Hiểu Vân liên lạc với tôi, bảo tôi đến quán cà phê quen thuộc đợi cô ấy, tôi muốn từ chối, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cô ấy đã cúp điện thoại rồi.

Nghĩ có lẽ cô ấy có việc gấp, mà quán cà phê đó cũng không xa chỗ tôi ở, đến đó một chuyến cũng không sao.

Đến quán cà phê, không bao lâu sau Hiểu Vân cũng đến, trên tay cô ấy dường như còn cầm một tập tài liệu, ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tài liệu cho tôi, "Lâm Mạt, anh xem cái này đi."

"Đây là cái gì vậy?" Tôi nghi ngờ nhận lấy, lật giở từng trang, trên đó có bốn chữ to đùng "Tập đoàn Ngân Hoàn".

Tôi kinh ngạc há hốc miệng, Tập đoàn Ngân Hoàn! Công ty giải trí đứng đầu cả nước! Trụ sở chính lại vừa hay ở Dương Thị của chúng tôi.

Lật tiếp phía sau, còn có một tờ đơn xin thực tập làm người đại diện.

Tôi càng thêm ngỡ ngàng, "Hiểu Vân, cái này..."

"Bên chỗ cậu của em có chút quan hệ, vất vả lắm mới xin được suất thực tập sinh này cho anh họ em, anh đừng thấy chỉ là thực tập sinh, đến lúc làm tốt, rất có khả năng sẽ được giữ lại làm nhân viên chính thức đó!"

Nghe đến đây, tôi vội vàng xua tay, "Không được không được, cái này là của anh họ em mà."

"Không sao đâu, anh họ em không thích làm người đại diện chút nào, hoàn toàn là bị ép, lần này anh ấy chủ động tìm em, nhờ em giải quyết chuyện này giúp anh ấy," cô ấy khoác tay tôi, nũng nịu với tôi.

"Thôi mà, chẳng phải anh đang muốn tìm việc làm sao? Vậy thì cứ thử đi."

Chuyện tốt như vậy, cơ hội tốt như vậy, tôi rất muốn đi, nhưng... "Hiểu Vân, hay là thôi đi, làm người đại diện, anhg p chẳng có chút kinh nghiệm nào, đến lúc đó chắc chẳng mấy ngày đã bị đuổi rồi."

Có lẽ vì tôi từ chối, Hiểu Vân có chút không vui, chu môi nói, "Nào có đến mức như vậy chứ, làm thực tập sinh chẳng phải là để học sao? Hơn nữa chỉ làm thực tập sinh cho một nữ minh tinh hạng ba thôi, có gì đâu mà. Dù sao anh cũng chưa tìm được việc làm, cứ thử đi mà."

"Nhưng mà..." Tôi do dự quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn, lại thấy người đàn ông mấy hôm trước.

Đối diện cũng là một quán cà phê, chỉ là đẳng cấp khác hẳn với quán cà phê tôi đang ngồi, nếu phải so sánh thì quán này là bình dân, còn quán đối diện là dành cho giới quý tộc.

Hắn lúc này đang trò chuyện rất vui vẻ với một người phụ nữ, chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của người phụ nữ đó, chỉ là một mặt nghiêng thôi, tôi cũng có thể thấy, người phụ nữ này là một đại mỹ nhân!

Hắn và cô ta có quan hệ gì?

Nói chuyện cười đùa vui vẻ như vậy.

Thật là một tên khốn nạn, mấy hôm trước còn như thế này như thế kia với tôi, bây giờ đã lập tức đi tán tỉnh người phụ nữ khác, còn thân mật như vậy.

Thôi vậy, sau này chúng ta cũng không còn liên quan gì nữa.

Tôi khó chịu quay mặt lại, Hiểu Vân đang cười rất tươi, tôi khó hiểu hỏi, "Hiểu Vân, em sao vậy?"

"Hả? Không có gì, chỉ là vui thôi, anh đồng ý đến tập đoàn Ngân Hoàn rồi."

Cái gì? Tôi đồng ý lúc nào vậy?

Chẳng lẽ vừa rồi tôi lơ đãng nên vô tình đồng ý? Hả? Cái này... Hiểu Vân đang vui đến quên cả trời đất, tôi ngại từ chối.

Hơn nữa, cơ hội tốt như vậy, tôi cũng có chút tư tâm muốn đi, đến lúc đó bị cậu của Hiểu Vân phát hiện, tôi sẽ rời đi.

Nghĩ như vậy, trong lòng tôi cũng thoải mái hơn, tôi hơi nghiêng đầu, lại chạm phải ánh mắt của tên khốn nạn đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play