Cô lần lượt lấy hàng mẫu ra, Dương lão đại kiểm tra từng thứ một, tỏ vẻ rất hài lòng, còn sờ sờ nốt mụn bên khóe miệng. Đúng vào thời điểm giáp hạt, lượng lương thực này chẳng khác gì trời ban, có thể đem bán kiếm lời gấp đôi.
Giá cả mà Văn Thanh đưa ra rất hợp lý, khiến Dương lão đại quyết định lấy mỗi loại lương thực một ngàn cân. Hai bên thỏa thuận địa điểm trao hàng là tại một đoạn đường trên quốc lộ. Văn Thanh cũng cho biết có thể giao dịch bằng vàng, hoặc đồ cổ, trang sức.
Sau khi cô rời đi, Dương lão đại lập tức tập hợp người của mình, nhanh chóng gom tiền và vật phẩm để chuẩn bị giao dịch. Người đàn ông dẫn cô vào ban nãy hơi do dự, rồi lên tiếng hỏi: “Lão đại, tôi có nên bám theo hắn không? Nếu tìm ra chỗ cất giấu lương thực, chẳng phải chúng ta có thể ‘mua không cần vốn’ sao?”
Dương lão đại giận dữ, bước nhanh tới, giơ tay tát mạnh một cái vào đầu người đàn ông kia, quát lên:
“Mày tưởng tao không suy nghĩ sao? Vừa rồi lúc thằng nhóc đó cúi xuống lấy đồ, mày không nhìn thấy bên hông nó giắt theo vũ khí à? Thấy chưa? Mày muốn chết thì cứ đi đi, đừng có chắn đường kiếm cơm của tao! Dùng cái đầu mà nghĩ cho kỹ vào! Ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, ai dám tự tiện đến địa bàn của tao để làm ăn? Tao đâu có ngu! Mấy vụ buôn bán không rõ ràng thì cũng phải nhìn xem là làm với ai! Không có mắt nhìn người thì có ngày chết chẳng biết vì sao đấy!”
Người đàn ông kia đưa tay lên xoa đầu, cúi thấp người nhận sai. Hắn cũng chẳng ngờ cái tên đó lại dám mang vũ khí tới. May mà đại ca nhìn ra sớm, nếu không, đến lúc bị đánh chết cũng chẳng biết mình chết như thế nào!
Văn Thanh đương nhiên cố ý làm vậy. Thời buổi này, muốn làm đại ca ở chợ đen đâu phải cứ muốn là được, tất cả đều là những tay anh chị khu vực, không dễ đụng tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT