Hồ lão đại vân vê chòm râu cười ha hả, trêu chọc: “Tôi còn tưởng cậu muốn giúp cô bé kia đi dạy dỗ đám chú thím của cô ấy một trận. Ai dè lý trí vẫn còn, không vì đồng tình mà lung lay! Ngay cả lúc đàm phán giá cả cũng không vì cô ta mà nài nỉ một câu! Rất khá! Tôi không nhìn nhầm cậu rồi! Có bản lĩnh, biết phân biệt rạch ròi! Đi làm việc đi!”
Xuyên Tử lại gãi đầu lần nữa, dáng vẻ ngại ngùng mà chân thành, rồi quay người rời đi lo công chuyện.
Về phía Văn Thanh, cô thật lòng biết ơn Xuyên Tử đã hết lòng hỗ trợ, nhưng cũng hiểu rõ giá căn nhà mà cô bán thực ra vẫn còn thấp hơn giá thị trường. Khu nhà ấy nằm ngay trung tâm thị trấn, diện tích không nhỏ, đáng lý ra còn có thể bán được giá cao hơn. Nhưng cô không có thời gian để đi dò hỏi, cân đo thiệt hơn. Trong tình cảnh hiện tại, có người dám mua, dám đứng ra tiếp nhận là đã là tốt lắm rồi.
Lúc ngang qua nhà vệ sinh công cộng, cô tranh thủ lẻn vào để chui vào không gian chứa đồ. Những thứ giống nhau thì không lấy thêm nữa, chỉ từ từ tính toán kỹ càng rồi thong thả bước về phía nhà mình. Khi đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh, cô chợt nảy ra ý định muốn ăn một bữa thật no nê – đây là bữa cơm đầu tiên cô ăn ở nơi này kể từ khi xuyên tới đây. Hai ngày nay, người trong nhà đối xử với cô như thể cô là người vô hình, không ai gọi cô ăn cơm, đến cả một câu hỏi han cũng không có. Ngoại trừ Văn Diệu đôi lúc buông vài lời châm chọc cho hả giận, thì những người khác gần như chẳng thèm để mắt tới sự tồn tại của cô.
Nghĩ đến chuyện chỉ còn ba ngày nữa là rời đi, cô thấy bản thân ít nhất cũng nên được một lần ăn uống thoải mái. Giờ đây cô có tiền trong tay, cũng đã có đủ tự tin để sống cuộc sống của mình.
Bước vào tiệm cơm quốc doanh, bên trong đã có không ít người xếp hàng. Văn Thanh tìm một chỗ bên quầy hàng, liếc mắt chọn lấy một mâm thịt kho tàu, một đĩa cá kho, thêm một bát cơm trắng đầy ụ. Cô còn định gọi thêm một đĩa khoai tây xào chua cay thì người bán hàng đã nhanh tay đưa thẻ bài tính tiền, không cho cô gọi thêm nữa.
Phía sau đã có người bắt đầu thúc giục, Văn Thanh đành phải trả tiền rồi đưa thẻ bài ra phía cửa sổ nhận đồ ăn. Người bán hàng chỉ tay ra phía bàn ăn, bảo cô tìm chỗ ngồi đợi, lát sau mới gọi tên món ăn. Khi nghe thấy tiếng gọi: “Đồng chí nữ kia, lại đây nhận món!”, Văn Thanh bước đến, bưng cả mâm thức ăn thì mới hiểu vì sao người bán hàng không cho gọi thêm nữa. Một đống đồ ăn đầy ắp như thế, cô có muốn ăn hết cũng chẳng nổi. Thật sự là quá nhiều!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT