“Xuyên Tử, cô ấy không giống như cậu! Khi chú thím cậu bắt nạt cậu, ít ra còn có ông bà nội đứng ra bảo vệ! Cậu còn là con trai, có thể tự lập, còn cô ấy là con gái. Cô ấy giờ chỉ muốn an phận xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, hộ khẩu cũng đã chuyển rồi, việc này không ai giúp được cả! Cậu có đánh người, thì cô ấy cũng phải đi, cũng vẫn là tay trắng rời khỏi đây. Nghĩ kỹ chưa, cô gái nhỏ? Bán căn nhà này rồi, sau này cô sẽ không còn nhà mẹ đẻ để quay về nữa đâu!”
Văn Thanh rất ngạc nhiên vì Hồ lão đại đã nhận ra thân phận thật sự của cô, nhưng cô vốn cũng không định giấu diếm. Thị trấn này không lớn, mà Hồ lão đại lại chẳng phải người không có khả năng đi dò hỏi từ địa chỉ căn nhà. Nếu sớm muộn gì cũng bị biết, thì chi bằng cứ thẳng thắn ngay từ đầu.
Khi còn học trung học, từng có một bạn nữ phải chuyển cả gia đình ra sống ở chuồng bò. Sau này nghe nói nhà cô ấy đã bán căn hộ cho Hồ lão đại, bởi chỉ có ông ta dám nhận giao dịch kiểu này. Đó là khi cô bạn lén lút tới chào tạm biệt đám bạn thân, nói rằng gia đình sẽ chuyển về sống ở nông thôn, còn cô phải đi làm thanh niên trí thức ở đội sản xuất.
Lúc ấy nguyên chủ nghe những lời này mà khóc đến rối tinh rối mù, nhưng cũng chẳng hề nghĩ sẽ liên quan đến bản thân. Có lẽ cô ấy không ngờ được rằng một ngày kia, người thay thế cô ấy – Văn Thanh – lại dựa vào đoạn ký ức ấy mà bán luôn căn nhà của gia đình!
Văn Thanh không chỉ bán được căn nhà với giá 1200 đồng, mà còn đổi được công việc lấy 300 đồng tiền mặt, một trăm cân phiếu gạo, ba mươi cân phiếu dầu, chưa kể hàng loạt phiếu công nghiệp, phiếu vải, phiếu thịt và cả phiếu bánh kẹo, tất cả đều là phiếu định mức đặc biệt dành riêng cho quân nhân, có thể dùng toàn quốc.
Từ lúc biết cô là con gái, người đàn ông bên cạnh Hồ lão đại tên là Xuyên Tử đối xử với cô tốt hẳn lên. Hồ lão đại vừa tức vừa thương cảm thay cho Xuyên Tử – cha mẹ anh ta mất sớm, chỉ còn một em gái sống nương tựa vào nhau. Vì thế Xuyên Tử có thể coi là đồng cảnh ngộ với Văn Thanh. Cũng bởi vậy, anh ta mới chịu đi theo Hồ lão đại, làm việc để kiếm tiền nuôi em gái, chuẩn bị cho em một phần hồi môn tử tế.
Hồ lão đại nhận lấy khế nhà và bản hiệp nghị chuyển nhượng công việc, sau đó bảo Xuyên Tử đi cùng Văn Thanh ra chợ đen và kho hàng ngầm để chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cần thiết cho hành trình xuống nông thôn. Văn Thanh khi đến thì hai tay trắng tay, vậy mà lúc từ chợ đen quay về, cô đã cõng trên lưng hai chiếc tay nải lớn cồng kềnh, trĩu nặng đến mức đi đứng cũng khó khăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT