Mỗi lần ra đồng đưa trà lạnh cho người dân đang lao động, Văn Thanh đều cảnh giác và bất an. Cô hiểu rằng nếu muốn rời xa đồng ruộng, muốn thay đổi số mệnh, thì đó chính là bước đầu tiên. Lần trước gửi ca từ không được hưởng ứng như mong đợi, khiến cô rất buồn. Điều đó đồng nghĩa với việc thời gian cô phải ở lại vùng nông thôn này sẽ còn kéo dài thêm nữa.
Ba người Vệ Hạo tạm thời ở lại đây, cùng sống với Chu Kỳ trong một căn phòng. Văn Thanh thì ngồi trong sân chỗ ở thanh niên trí thức, kể chuyện cổ tích cho bọn trẻ nghe.
Vệ Hạo lúc đầu nghe được tiếng cô cười đùa cùng đám nhỏ từ trong phòng, định bước ra nhắc nhở đừng làm ồn ảnh hưởng đến giấc nghỉ ngơi của Chu Kỳ. Nhưng không ngờ, Chu Kỳ lại đang tựa lưng vào giường, mỉm cười, như thể đang chìm vào một miền ký ức xa xăm.
Thấy vậy, Vệ Hạo liền thôi không nói gì, dứt khoát bước ra ngoài, ngồi dưới mái hiên của chỗ ở tạm, lặng lẽ nhìn về phía Văn Thanh.
Lúc này, trong lòng anh có chút rối bời: Tại sao cô lại là thanh niên trí thức, lại từng xuất hiện ở thành phố để cứu anh? Khi đó cô ở nhà người thân nào? Hứa Trường Xuân vừa mới nói, mỗi tháng Văn Thanh đều lên huyện thành gặp người nhà để nhận tiền và đồ mẹ cô gửi đến. Vậy thì hôm ấy, người đàn ông xem náo nhiệt kia là ai? Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì với nhau?
Vệ Hạo không muốn dùng suy nghĩ xấu xa để đánh giá cô gái trẻ trung, hoạt bát kia. Thế nhưng, Văn Thanh quả thực có phần thần bí. Không nhắc tới người thân bí ẩn mà cô từng đề cập, thì ngay cả chuyện nổ súng ở bệnh viện cũng khiến người ta khó lòng lý giải.
Kỹ thuật bắn súng của cô quá xuất sắc, sau khi pháp y khám nghiệm tử thi, tất cả nạn nhân đều bị bắn chết chỉ bằng một viên đạn duy nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play