“Nếu huấn luyện thuận lợi, sau này em sẽ trở thành một y tá. Mẹ vui mừng quá nên liền mua đồng hồ gửi tới cho em. Nói là đeo đồng hồ sẽ tiện theo dõi giờ giấc, sau này đo thân nhiệt, truyền dịch hay làm bất cứ việc gì cũng cần xem thời gian. Nếu không có đồng hồ thì làm sao mà kiểm soát được thời lượng cho chính xác?”
Vương Diễm Hồng lập tức cất giọng châm chọc, đầy mỉa mai: “Mẹ cô đúng là thương con ghê. Một tháng bà ấy kiếm được bao nhiêu tiền mà dám hào phóng như vậy chứ? Cả nhà bọn họ không cần ăn cơm chắc?”
Văn Thanh có chút ấm ức, nhỏ giọng lên tiếng: “Chuyện này làm sao mà em biết được? Trong nhà chắc chắn không đến mức chỉ dựa vào tiền lương của mẹ em để sống. Mẹ em lấy chồng khác, chú ấy còn có lương mà. Hơn nữa còn là tổ trưởng, nhà đó đâu thể nào chỉ trông vào đồng lương của mẹ em. Nếu mỗi tháng mẹ đều có thể gửi tiền cho em, vậy chẳng phải chứng tỏ chú ấy cũng không có ý kiến gì sao? Đồng chí Vương, sao chuyện gì chị cũng phải can thiệp? Bản thân em cũng không hiểu nữa là! Em cảm giác chị hình như không ưa gì em thì phải? Cứ nhắm vào em mãi?”
Nhìn bộ dạng Văn Thanh sắp khóc khi nói xong những lời đó, những người xung quanh bắt đầu thấy thương cảm, có người đứng ra bênh vực:
“Vương Diễm Hồng, chị cứ luôn kiếm chuyện với Văn Thanh là sao? Con bé mới mười lăm tuổi thôi, chị trông mong nó hiểu được cái gì chứ? Mẹ nó có tiền mua cho con bé cái đồng hồ thì mắc mớ gì tới chị? Chị nhất định phải ép nó khóc mới hả dạ à?”
Vương Diễm Hồng hừ lạnh một tiếng, lại nhai đi nhai lại chuyện cũ:
“Tôi nói rồi mà! Nhà nó có tiền chắc chắn là đã tìm cách chạy vạy quan hệ, chứ không thì sao lại được cho đi học trong huyện? Người có tiền thì thế nào cũng tìm cách mua chuộc người khác thôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play