Lời Nam Tri vừa dứt, không khí bỗng nhiên tĩnh lặng trong một khoảnh khắc.

Vài giây sau, giọng lạnh lẽo của Địch Uyển từ điện thoại truyền ra: “Hạ Huyền, dạo này tan học con còn bận rộn nhiều việc ghê ha, đợi mẹ về nhà xem mẹ xử lý con thế nào.”

Hạ Huyền: “...”

Nói xong, Địch Uyển liền cúp điện thoại.

Tiếng trò chuyện trong nháy mắt im bặt, cả khoang xe lại trở về tĩnh lặng.

Sử Hư Nam Tri ra vẻ trấn định thu lại ánh mắt, tiếp tục cúi đầu lướt Weibo.

Hạ Huyền tặc lưỡi một tiếng, bực bội ném điện thoại lên ghế, quay đầu nhìn Nam Tri.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh như không liên quan đến mình của cô, Hạ Huyền giận sôi máu, lạnh lùng nói: “Cậu cũng ranh ma thật đấy, cố ý đúng không?”

"Tôi đây là đang giúp cậu." Nam Tri ngước mắt, nghiêm túc nhìn hắn: “Cái này gọi là tránh nặng tìm nhẹ, cậu có thể đọc thêm sách không?”

"Được, cậu đọc sách nhiều." Hạ Huyền miễn cưỡng gật đầu, ý vị sâu xa nói: “Tôi lát nữa xem cậu đọc những sách gì, tôi phải học hỏi cậu cho tốt.”

Nam Tri: “...”

Nhớ tới truyện tranh của mình vẫn còn ở chỗ hắn, Nam Tri nhẫn nhịn, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi vừa giúp cậu, cậu có thể trả truyện tranh cho tôi không?”

"Giúp tôi?" Hạ Huyền như cảm thấy có chút hoang đường, vẻ mặt không thể tin nổi: “Nam Tri, cậu lôi tôi từ hố lửa này ra rồi ném vào hố lửa khác, đây là giúp tôi à?”

“Còn muốn truyện tranh? Cậu nằm mơ đi. ”

Có lẽ là vô cùng bất mãn với trò mèo nhỏ của Nam Tri, Hạ Huyền cuối cùng vẫn không trả truyện tranh cho cô.

Nhưng Nam Tri vẫn muốn thử lại.

Buổi tối, cô nghe thấy tiếng mở cửa vọng đến từ bên ngoài phòng vệ sinh, nghĩ Hạ Huyền chắc là đi tắm.

Nhân lúc này, cô suy nghĩ một chút, bỗng dưng nhớ tới câu "gái ngoan sợ trai lì" mà Tôn Nhược Phù đã nói.

Cô cảm thấy, Hạ Huyền có lẽ mềm mỏng không ăn cứng?

Nghĩ như vậy, cô tự nhủ chắc phải nhẫn nhục chịu đựng hối lộ hắn một chút, mới có khả năng lấy lại truyện tranh.

Nhưng cô và Hạ Huyền quen biết bao nhiêu năm như vậy, chưa từng tìm hiểu sở thích của cậu, hoàn toàn không biết cậu rốt cuộc thích cái gì, cô chỉ có thể đoán mò từ những thứ trước đây bị cậu cướp đi.

Khi còn nhỏ bị cướp đi phần lớn đều là đồ chơi, đồ ăn vặt linh tinh, mấy thứ nhỏ nhặt, Hạ Huyền bây giờ lớn như vậy rồi, chắc không còn hứng thú.

Mà gần đây nhất bị cậu ta cướp đi chính là một lọ sữa tắm hương chanh.

Cô cân nhắc một lát, dứt khoát từ phòng mình cầm ra bình sữa tắm còn nguyên, sau đó đứng như thần giữ cửa ở trước cửa phòng tắm.

Nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào, Nam Tri vừa nghĩ ngợi vừa mân mê cái vòi xịt của lọ sữa tắm.

Thật ra, khi Nam Tri mới chuyển đến nhà họ Hạ, phòng của Hạ Huyền có nhà vệ sinh riêng, tầng hai chỉ có phòng hắn là có.

Nhưng đến khi hai người học cấp hai, Địch Uyển một ngày nọ đột nhiên nhận ra Nam Tri là con gái, không có nhà vệ sinh riêng thì không tiện, vì thế đã đổi phòng cho Hạ Huyền và Nam Tri.

Trong khoảng thời gian chuyển phòng đó, cô rõ ràng cảm nhận được thái độ của Hạ Huyền đối với mình càng thêm lạnh nhạt.

Chuyện này cũng là một trong những nguyên nhân khiến mối quan hệ của hai người trở nên căng thẳng trước đây.

Nhớ lại đủ thứ chuyện cũ, lòng Nam Tri càng thêm bất an, lặng lẽ thở dài.

Hạ Huyền chắc là ghét cô lắm, cô có chút không chắc truyện tranh này có còn lấy lại được không.

Đang nghĩ ngợi, cửa lùa phòng tắm đột nhiên bị người kéo ra.

Không khí ấm áp ẩm ướt hòa lẫn hương chanh xộc vào mặt, Nam Tri hơi ngửa người ra sau một chút, liền thấy Hạ Huyền mặc bộ đồ ở nhà màu xám, vừa lau tóc vừa bước ra.

Hạ Huyền có lẽ cũng không ngờ cô ở đây, rõ ràng ngẩn người một chút.

Ánh mắt đen láy của cậu lướt qua mặt Nam Tri, rồi sau đó hờ hững nói: “Dạo này cậu sao vậy? Nghiện làm thần giữ cửa rồi à?”

Nam Tri im lặng, đưa lọ sữa tắm trong tay cho hắn: “Không có, chỉ là... hỏi xem cậu còn cần gì không?”

"?" Hạ Huyền nghiêng đầu dụi dụi tóc, nhìn cái chai, khó hiểu nói: “Lần trước chẳng phải tôi mới lấy một lọ ở chỗ cậu sao?”

“...”

Nói xong, cậu lại thấy sắc mặt Nam Tri hơi khác lạ, chợt nảy ra một ý, nhướn mày: "Ủa, chẳng lẽ cậu định dùng cái này để hối lộ tôi hả?"

"..."

Dù bị phát hiện mục đích, Nam Tri vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giả bộ thản nhiên nói: "Thì tại tớ thấy lần trước cậu giật lấy sữa tắm của tớ, tớ cứ tưởng cậu thích lắm."

Cô lại đưa chai sữa tắm về phía trước người kia: "Vậy nên cậu có thể trả truyện tranh lại cho tớ được không?"

Hạ Huyền cười ha hả, "Không đời nào."

Nam Tri: "..."

Thấy cô bị lép vế, Hạ Huyền cảm thấy vô cùng khoái trá.

Cậu khoanh tay dựa vào khung cửa, nhếch mép, cố tình tỏ vẻ từ bi một chút: "Thôi được, giúp tôi làm xong bài tập hôm nay đi, tôi sẽ xem xét."

Nam Tri liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường ngoài hành lang, đã mười giờ rưỡi rồi.

Bài tập hôm nay cô đã làm xong ở trường rồi, căn bản không mang về, giờ đột nhiên bị yêu cầu làm bài tập, cô nàng chẳng biết làm thế nào.

Rõ ràng là cậu ta cố tình gây khó dễ cho cô.

Linh hồn Nam Tri giằng co giữa truyện tranh và giấc ngủ một hồi, cuối cùng vẫn vì truyện tranh mà cúi đầu.

Cô thử hỏi: "Môn nào cậu chưa làm?"

"Môn nào tôi cũng chưa làm." Hạ Huyền cười khẩy một tiếng: "Nhưng cái này đối với đại học bá như cậu chắc không khó đâu nhỉ."

"Nhiều vậy sao?" Nam Tri hoàn toàn không ngờ cậu chưa viết một chữ nào, thoáng chốc ngơ ngác: "Dì sẽ mắng chết cậu đó."

"Sao? Cậu muốn đi mách lẻo hả?" Hạ Huyền nghiêng mắt liếc cô: "Vậy thì bộ truyện tranh này tôi chỉ có nước khóa vào két sắt thôi."

"..."

"Loại mà bom cũng không mở được ấy."

"..."

Nghĩ đến bộ truyện tranh của mình, Nam Tri cúi đầu im lặng một lát, khẽ cắn môi, “Được, ngươi đưa bài tập cho tớ, tớ làm xong sẽ cho cậu.”

Thấy cô cúi đầu, Hạ Huyền như kẻ chiến thắng cong khóe môi, xoay người đi thẳng vào phòng mình lấy cặp sách ra, nhét vào lòng cô.

Vào phòng trước rồi, cậu còn thò đầu ra dặn dò: "Nhớ viết theo trình độ của tôi đó, chữ cũng không cần nắn nót quá, nếu bị thầy cô phát hiện thì tôi cũng không đưa truyện cho cậu nữa đâu."

"..." Nam Tri nhẫn nhịn, "Biết rồi."

Dù hôm nay Nam Tri đã làm bài một lần rồi, nhưng giờ cô không có tài liệu gì, còn phải bắt chước chữ viết và trình độ của Hạ Huyền để làm lại một lần nữa, nên vẫn tốn kha khá thời gian.

Hơn nữa, cô vốn có nếp sinh hoạt điều độ, không bao giờ thức khuya, 11 giờ là đi ngủ đúng giờ. Đến lúc viết gần xong, cô hoàn toàn gục mặt xuống bàn, vừa buồn ngủ vừa viết.

Đến khi cô viết xong hết Toán, Văn, Anh cộng thêm Lý, Hóa, Sinh thì đã là 1 giờ sáng.

Cô gắng sức lắm mới nhấc nổi đôi mí mắt nặng trĩu lên nhìn giờ, đang định thu dọn bài tập của Hạ Huyền vào cặp sách cho cậu, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, động tác chợt khựng lại, cả người bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.

Nam Tri nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ điện tử trên bàn sách trầm tư vài giây, dứt khoát cầm lấy chồng vở bài tập và bài thi kia, rón rén đi sang gõ nhẹ cửa phòng Hạ Huyền.

Thời điểm này, hành lang tối đen như mực, chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ ở cửa phòng vệ sinh hắt ra ánh sáng yếu ớt, cả dãy phòng đều chìm vào giấc ngủ say.

Trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ này, tiếng gõ cửa của cô vang lên có vẻ đột ngột lạ thường.

Nhưng cô không để ý, vẫn tiếp tục gõ cửa thình thịch thình thịch.

Chẳng qua Hạ Huyền dường như đã ngủ say từ lâu, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nam Tri nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khép chặt một lát, bỗng nhiên thử vươn tay ra.

"Cạch" một tiếng, cửa theo tiếng động mà mở ra, luồng khí lạnh lẽo từ điều hòa theo khe cửa chui ra ngoài.

Nam Tri bị lạnh đến rùng mình, thở ra một hơi nặng nề, rồi sau đó rón rén bước vào phòng, tìm đến mép giường Hạ Huyền.

Giờ phút này Hạ Huyền nằm nghiêng trong chăn, mái tóc hơi rối, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài hẹp rủ xuống, tạo thành một vệt bóng mờ nhạt trên gương mặt cậu.

Tiếng thở khe khẽ hòa lẫn trong tiếng điều hòa hoạt động, nghe không rõ lắm.

Thấy cậu ngủ say sưa như vậy, trong lòng Nam Tri liền không vui vẻ cho lắm.

Thế là cô đặt chồng vở bài tập lên tủ đầu giường, giơ tay ấn lên chăn cậu, đột ngột lay mạnh.

Giọng nói lại hoàn toàn trái ngược với lực tay của cô, thậm chí còn dịu dàng đến mức khiến người ta chẳng nỡ nổi giận —

"Hạ Huyền, Hạ Huyền."

"Bài tập của cậu tớ làm xong rồi nè."

"Cậu mau dậy kiểm tra một chút đi nha."

Hạ Huyền: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play